Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 347: Chờ Một Mẻ Hốt Gọn

Nam vũ trụ, Lam Tinh.
Tòa thành trung tâm, tòa nhà trung tâm.
“Bọn họ đều điên rồi đi!”
Vương Dung xoa ấn mi tâm, tin tức theo nhau mà đến khiến bà cảm thấy hết sức đau đầu.
Toàn bộ Lam Tinh vẫn đang chìm trong bóng ma Cố Trường Khanh không rõ tung tích.
Cho dù có Hoàng Đế chủ trì đại cục, nhưng ảnh hưởng do Cố Trường Khanh không ở đây vẫn vượt qua dự đoán của mọi người.
Cố Trường Khanh đại diện cho Lam Tinh, như một tấm gương tiêu biểu.
Có hắn ở đây, lấy hắn làm trung tâm, thành lập nên trật tự là có thể vận hành bình thường.
Hắn không ở đây, những kẻ vốn chỉ là lũ hề nhảy nhót giờ phút này đều lộ ra bộ mặt thật, một vài thế lực đã thu hồi răng nanh lại không nhịn được mà vươn ra.
“Nền tảng Hồ Á chết tiệt!”
A Nhĩ Nặc Hàn hùng hùng hổ hổ tiến vào.
“Lại có tin tức xấu gì?”
Vương Dung đã quen rồi, mấy ngày nay không hề có tin tức tốt nào truyền tới.
“Nền tảng Hồ Á, tin tức lão bản không ra ngoài chính là do bọn chúng thả ra, trước đó nói chuyện hợp tác vốn đang rất tốt, hiện tại lại lâm thời thay đổi, còn nói phải suy nghĩ lại.”
A Nhĩ Nặc Hàn nện một quyền lên bàn.
“Suy nghĩ? Trực tiếp truyền tin cho bọn họ, qua thôn này không còn thôn khác, quá thời hạn thì chúng ta không tiếp nữa.”
Vẻ mặt Vương Dung lạnh lùng.
Ở bên cạnh Cố Trường Khanh lâu như vậy, lại được Cố Trường Khanh ủy thác trọng trách, bà đã có vài phần bóng dáng sát phạt quyết đoán của đối phương.
“Cái đó… dù sao nền tảng Hồ Á so với chúng ta cũng không nhỏ hơn chút nào, có cần ta đi thuyết phục lại không?”
Nghe được ngữ khí cứng rắn của Vương Dung, A Nhĩ Nặc Hàn cảm thấy hơi sốt ruột, làm như vậy có phải có chút quá mức rồi hay không.
“Một cái nền tảng livestream mà thôi, cho bọn chúng hợp tác là đã cho cơ hội, hiện tại ông ta không đồng ý, chờ đến khi Lam Tinh dẹp yên Tây vũ trụ thì sẽ không còn nền tảng Hồ Á này nữa.”
Vương Dung lạnh lùng nói xong thì xua tay, ý bảo A Nhĩ Nặc Hàn cứ làm như lời mình nói.
A Nhĩ Nặc Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhớ tới phong cách làm việc của Cố Trường Khanh.
“Nếu như là lão bản, căn bản sẽ không cho ta nói lần hai…”
A Nhĩ Nặc Hàn giật mình, tỉnh ngộ lại.
Lập tức rời khỏi phòng hội nghị.
...
Tây vũ trụ, Cựu Nhật ngân hà, tổng bộ nền tảng Hồ Á.
Quang não trước mặt Y Toa Bối Nhĩ truyền đến tin tức.
“Lão bản, Lam Tinh truyền tới tin tức.”
Mã Khắc Thụy Lâm đi tới, ý bảo Y Toa Bối Nhĩ mở tin tức ra.
Một lát sau, sắc mặt Mã Khắc Thụy Lâm trầm xuống, phẫn nộ ném sổ ghi chép công việc trên tay xuống mặt đất.
“Lam Tinh cũng quá cuồng vọng rồi!”
“Đừng quên, đế chủ mạnh nhất của các ngươi đã bị nhốt trong Vũ Trụ chi thành, cả tỷ năm cũng không thể ra ngoài!”
“Tỷ năm, vũ trụ đã thành thế nào rồi, chờ hắn đi ra đã sớm là cảnh còn người mất, lại nói, hắn có thể ở bên trong chống đỡ tỷ năm hay không còn chưa chắc chắn!”
“Lam Tinh vẫn nên nghĩ biện pháp có thể sống sót dưới sự vây công của nhiều thế lực như vậy đi rồi hãy nói!”
Nước miếng Mã Khắc Thụy Lâm bay tứ tung, điên cuồng chửi rủa.
Y Toa Bối Nhĩ nhíu mày, nhìn về phía Mã Khắc Thụy Lâm, cố gắng thuyết phục: “Lão bản, cường giả của Lam Tinh cũng không phải chỉ có Cố Tinh Chủ, Hoàng Đế, Tần Đế, chỉ cần tùy tiện một người đi ra cũng là cường giả mạnh nhất một thời đại, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên đáp ứng bọn họ thì hơn.”
“Hoàng Đế? Ha ha ha, một lão già điên điên khùng khùng mà thôi, lợi hại thì đúng là lợi hại, nhưng so với Cố Trường Khanh thì kém xa, cũng không phải không ai đối phó được.”
“Còn về Tần Đế, lão bị một ả đàn bà chơi đùa xoay vòng vòng, còn chơi cho đến chết, người như vậy có thể làm nên chuyện gì?”
“Chờ xem đi, lần này không có Cố Trường Khanh, Lam Tinh có thể tồn tại tiếp không cũng không biết được!”
“Hiện tại hợp tác với bọn họ không phải là tự tìm đường chết sao?”
Ma Khắc Thụy Lâm nhếch miệng, lộ rõ vẻ trào phúng.
Y Toa Bối Nhĩ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ này của Mã Khắc Thụy Lâm, lời nói đến miệng lại dừng lại.
Cô mơ hồ có dự cảm, tương lai không lâu sau, nền tảng Hồ Á có lẽ chỉ còn là một cái tên trong lịch sử.
...
Tây vũ trụ, trên một tinh cầu không có sinh linh, Cố Trường Khanh khoanh chân ngồi dưỡng thần.
L9527 từ trùng động đi ra.
Mấy ngày trước, vào lúc Cố Trường Khanh kéo nó rời khỏi thành Triều Ca, vừa lúc cửa lớn của Vũ Trụ chi thành đóng lại.
Hai người không thể từ cửa lớn đi ra, nhưng trong thời khắc mấu chốt, Cố Trường Khanh tùy tay mở ra một cái trùng động, cảm ứng được vị trí không gian của Tây vũ trụ.
Cứ như vậy, hai người dùng phương thức như thế rời khỏi Vũ Trụ chi thành.
Nhưng sau khi rời đi, L9527 vẫn nghĩ lại mà sợ.
Nếu như thời gian trùng động mở ra chỉ muộn một chút thôi, bọn họ cũng không thể đi ra được nữa.
“Thời gian mấy ngày qua ngươi đã quen thuộc với nguyên vũ trụ chút nào chưa?”
Cố Trường Khanh mở mắt, nhìn nó hỏi.
L9527 nghiêm túc gật đầu đáp: “Quả thật đã có một chút nhận thức.”
Nói xong, nó chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn mở miệng. “Có rất nhiều phương thế lực đang tập kết, bọn họ muốn vây công Lam Tinh, đây là tin tức ta nghe ngóng được, hẳn là không sai.”
Cố Trường Khanh nghe vậy thì sắc mặt hơi mất hứng, “Chuyện này ta đã biết, ta lại muốn xem xem, rốt cuộc có tên hề nào nhảy ra, có lẽ bọn chúng đã che giấu rất lâu rồi, so với việc để bọn chúng tiếp tục ẩn mình trong bóng tối thì không bằng để chúng cho rằng có cơ hội lộ ra, sau đó ta mới xuất hiện diệt trừ toàn bộ kẻ địch một phen.”
L9527 hơi bất an, “Kỳ thực ta rất lo lắng cho Lam Tinh.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Cố Trường Khanh vân đạm phong khinh nói xong, hai mắt nheo lại.
Cường giả trên Lam Tinh xưa đâu bằng nay.
Chỉ cần một Tần Đế bất hiển sơn bất lộ thủy, lại thêm Tinh Không cự thú mà hắn thu phục đã đủ để cho bọn đạo chích kia không chiếm được lợi.
Huống chi còn có lực lượng không kém là mấy người Trương Hổ, Triệu Phong, người nào cũng không kém hơn so với Tần Đế.
Nếu thật sự luận chiến lực, thần văn lực của mấy người Trương Hổ thậm chí còn mạnh hơn Tần Đế mấy phần.
Hoàng Đế tuy có chiến lực yếu hơn Cố Trường Khanh một chút, nhưng ông ta vốn dĩ là lãnh tụ trời sinh, chỉ cần giơ tay hô hào, Nhân Tộc trên Lam Tinh đều sẽ trở nên phấn chấn, nhiệt huyết mà chiến đấu.
Lũ ô hợp tấn công Lam Tinh, quả thực là ngại chính mình sống quá lâu.
Cố Trường Khanh thật sự không cần phải lo lắng những việc đó, hơn nữa theo hắn thấy, nếu ngay cả cái phiền toái nhỏ này mà mấy người Hoàng Đế và Trương Hổ cũng không giải quyết được, vậy thì khiến người ta quá thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận