Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 206: Siêu Thần Cổ Tinh Đối Đầu Đế Quốc Lam Tinh (6)

Khoảng nửa phút trôi qua, Hộ Tinh đại trận kia hoàn toàn khởi động xong, chiến giáp vệ tinh kia hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của toàn vũ trụ.
Chiến giáp vệ tinh được tạo ra từ huyền thiết màu đen, vô cùng kiên cố, cực kỳ khổng lồ, nhìn không thấy điểm cuối, ở phía trên bốn cái mắt trận lần lượt hiện ra bốn chủ pháo diệt tinh.
Chỉ tùy tiện một lần bắn cũng có thể hủy diệt vô số tinh cầu!
Mà ngoại trừ chủ pháo ra còn có vô số nòng pháo nhỏ xuất hiện khắp nơi trên cơ giáp, không có góc chết nào khi công kích, có thể nói chính là thần binh!
Hoàng Đế ngây ngẩn cả người, cả người ông ta so với chiến giáp vệ tinh kia giống như phù du trong thiên địa, còn nhỏ bé hơn cả con kiến!
Lúc này ông ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao tin tức Cố Trường Khanh truyền tới lại bảo ông ta rút lui.
“Cố tiểu hữu hắn… vậy mà ngay cả cái này cũng đoán được? Hắn làm sao mà làm được… thật sự là hậu sinh khả úy.”
Vạn linh trong vũ trụ lúc này cũng đồng loạt sôi trào.
Các nhân vật lớn của đại thế lực đều kinh ngạc cảm thán.
Siêu Thiên Đế Chủ: “Kỹ nữ thối Đế Khâm Na Tịch này thì ra còn có bí mật lớn như vậy? Chiến giáp hộ tinh này thật sự là hiếm có trên đời…”
Siêu Diễm Đế Chủ: “Hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt, đây chính ta lực lượng của khoa học kỹ thuật sao? Pháp trận to lớn như thế làm sao có thể tạo ra được?”
Hắc Động học cung: “Xem tình hình này, lão điên của Đế Quốc Lam Tinh làm sao có thể thắng được hộ tinh chiến giáp? Lực chiến đấu này hoàn toàn không cùng đẳng cấp…”
Chủ pháp ở trung tâm của hộ tinh chiến giáp đã bắt đầu tích lực, ầm ầm một tiếng, một chùm sáng laser thổi quét tám phương bắn thẳng ra ngoài, nhưng lại không bắn trúng người Hoàng Đế.
Mà là sượt qua bên cạnh ông ta, bắn thẳng vào không trung vô hạn, bắn trúng mười hành tinh cực lớn ở phía xa.
Một lát sau, những hành tinh này giống như được làm từ giấy, nháy mắt cháy lên ánh lửa chói lọi đến cực điểm, chiếu sáng không biết bao nhiêu ngàn dặm trong vũ trụ.
U Minh Cổ Tộc lúc này đang chuẩn bị tới trợ giúp Hoàng Đế bên kia, nhưng mà thấy được cảnh tượng nghịch thiên này thì tất cả đều lâm vào hoảng sợ.
“Đây là thật hay giả? Một kích này sao có thể khủng bố như vậy, cả vũ trụ đều giống như sụp đổ!”
“Đùa đấy à, lão tử hoa mắt sao?”
Mà U Sí âm lại biến sắc, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, vốn dĩ còn tràn đầy chiến ý chuẩn bị dẫn người qua đó, trong nháy mắt đã trầm mặc, mới vừa đứng dậy đã ngồi lại trên ghế.
Siêu Thần Cổ Tinh đáng chết… sao có thể khủng bố như vậy? Từ trước đến giờ lại che giấu kỹ như vậy?
“Ai có thể đánh với Hộ Tinh pháp trận này? Cho dù là chiến đế cấp chín mươi chín ở đây cũng không thể tiếp được một chùm sáng laser đi?”
Vẻ mặt U Sí âm ảm đạm, dục vọng muốn báo thù cho ca ca, trước thực lực tuyệt đối nghiền áp đã hơi lung lay, cảm nhận được sự khuất nhục và vô lực.
Ngoại trừ ông ta, những cao tầng bên cạnh cũng bó tay không có cách nào, hôm nay bọn họ mới hiểu rõ chênh lệch lực lượng của tộc mình và nền tảng Siêu Thần.
Đế Quốc Lam Tinh, tổng bộ của nền tảng Alpha.
“Kỹ nữ thối Đế Khâm Na Tịch kia vậy mà còn lưu lại hậu chiêu?” Đám người Trương Hổ, Thao Thiết đều kinh sợ nói không ra lời, đồng loạt đổ mồ hôi lạnh thay Hoàng Đế.
A Nhĩ Nặc Hàn bên cạnh khuôn mặt không dễ gì mới dịu đi, lúc này lại lần nữa trầm xuống.
Quả nhiên, nền tảng Siêu Thần có lá gan tuyên chiến thì sao có thể chỉ có chút thực lực đó?
Ông ta bắt đầu tự hỏi, làm sao mới có thể chiến thắng chiến giáp vệ tinh khủng bố này, nhưng trong đầu ông ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cách.
Vừa rồi Cố Trường Khanh để Hoàng Đế rút lui, chẳng lẽ hắn đã sớm đoán trước được tất cả việc này sẽ xảy ra?
Nhưng mặc dù hắn đoán trước được, nhưng Hộ Tinh đại trận nghịch thiên như vậy phải phá thế nào?
Hoàng Đế nhìn về phía sau, cả bầu trời và những hành tinh kia đều bị chiến giáp vệ tinh nổ cho vỡ nát.
Cho dù là ông ta, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Nhưng rất nhanh sự thấp thỏm này đã biến mất, chuyển thành chiến ý dào dạt bao phủ cả người.
Ông ta không chỉ không sợ, mà ngược lại còn ngửa đầu cười lớn.
“Ha ha ha, chỉ là một cái trận nho nhỏ mà đã muốn để lão phu rút lui, không chiến mà hàng sao? Vừa hợp ý ta, hôm nay lão tử muốn đánh thật thống khoái!”
Hoàng Đế biết thực lực của mình không thể công phá được trận pháp này, nhưng với tính cách của ông ta, khẳng định không thể cứ thế từ bỏ, từng là Đế Quốc Chi Chủ của Lam Tinh, hiện tại lại đại diện cho toàn Nhân Tộc, dù chết thì có sao?
Dù hôm nay phải liều cái mạng này, cũng phải phá được trận!
Rống!
Ông ta hét to một tiếng vang vọng khắp không gian, đang lúc muốn ra tay thì đột nhiên trong đầu vang lên một thanh âm lạnh lùng.
“Dừng tay, quay lại!”
Là Cố Trường Khanh, giọng nói của hắn không hề gợn sóng, mang theo một cảm giác siêu nhiên, chí cao vô thượng, hoàn toàn không hoang mang chút nào.
Cho dù là Hoàng Đế đang sôi trào chiến ý, nhưng nghe được giọng Cố Trường Khanh thì nháy mắt cũng bình tĩnh trở lại, giống như là đang bị sai khiến.
“Tiếp theo, cứ giao cho ta là được!”
Giọng nói lạnh nhạt của Cố Trường Khanh tiếp tục vang lên bên tai ông ta, giống như là đang nói tới một việc vô cùng nhỏ.
Ánh mắt Hoàng Đế lóe lên, một lát sau, ông ta gật gật đầu, trả lời Cố Trường Khanh:
“Đã rõ, lão phu lập tức rút lui.”
Ông lão điên cũng không biết, Hộ Tinh đại trận mà ngay cả ông ta cũng không làm gì được thì Cố Trường Khanh sẽ có biện pháp gì?
Nhưng nếu như hắn đã nói ra, ông ta cũng chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Vù!
Lúc này, bên cạnh Hoàng Đế mở ra một trùng động truyền tống.
“Được rồi, vậy cứ giao cho Cố tiểu hữu ngươi, hy vọng ngươi có thể đánh nát nó, giết vào Siêu Thần Cổ Tinh, hủy diệt những con khỉ hèn nhát này!”
Nói xong, ông ta bước vào cánh cửa truyền tống quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận