Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 187: Tần Đế Thức Tỉnh

Siêu Thần Cổ Tinh, sâu trong cấm địa.
Trên Dục Vọng tế đàn tỏa ra ánh sáng chói lọi sau khi hấp thu Bỉ Ngạn chi hoa, các phù văn trên chín cây cột vàng kim đan xen vào nhau, cộng hưởng lẫn nhau, không ngừng rót vào phân thân của Tần Đế một cỗ năng lượng màu đen.
Cách tế đàn không xa, ánh mắt U Minh Đế Chủ đang nhìn chằm chằm về đây.
Đế Khâm Na Tịch đang toàn lực thúc giục tế đàn.
Theo thời gian trôi đi, ánh sáng trên tế đàn càng ngày càng yếu, cho đến khi hoàn toàn tắt hẳn, lúc này Đế Khâm Na Tịch mới thở ra một hơi.
Ánh mắt bà ta dừng lại trên phân thân của Tần Đế đang bị trói trên cây cột kia.
“Xong việc rồi?”
U Minh Đế Chủ phi thân lên, có chút kích động nói.
Đế Khâm Na Tịch gật đầu: “Không có bất ngờ gì thì ông ta lập tức sẽ tỉnh lại.”
Quả nhiên, sau vài giây, phân thân của Tần Đế chầm chậm mở mắt.
Trong mắt tràn ngập vẻ mờ mịt.
Ông ta hoang mang nhìn quanh bốn phía.
Lúc nhìn thấy Đế Khâm Na Tịch, trí nhớ trong đầu ông ta bỗng chốc tràn về như thủy triều.
Vẻ mờ mịt dần rút đi, thay vào đó là vui mừng, ngập ngừng hô lên: “Na Tịch… là ngươi… hồi sinh ta?”
“Không sai, là ta.”
Trên mặt Đế Khâm Na Tịch tràn ngập lạnh lẽo.
Tần Đế thấy bà ta không hề vui vẻ chút nào thì khẽ nhíu mày, đồng thời muốn thoát khỏi xích sắt đang trói chặt mình, lại phát hiện dù làm thế nào cũng không thoát được.
Ông ta nhìn Đế Khâm Na Tịch, vội nói: “Thả ta xuống dưới đi.”
“Ha ha ha! Sao bọn ta có thể thả ngươi xuống dưới được?”
Lúc này, U Minh Đế Chủ phát ra tiếng cười chế giễu: “Tần Đế, ngươi có biết ngươi vẫn luôn bị Đế Khâm muội tử đùa giỡn trong lòng bàn tay không? Bà ta hồi sinh người cũng không phải là thâm tình với ngươi, mà là vì tinh hạch tiềm năng trong cơ thể ngươi. Chỉ khi ngươi sống lại, tinh hạch tiềm năng trong cơ thể ngươi mới có thể sống lại, nếu không ngươi cho rằng vì sao bà ta lại hồi sinh ngươi?”
Nghe được lời này, ánh mắt đáng sợ của Tần Đế nhìn chằm chằm Đế Khâm Na Tịch, quát: “Ông ta nói có phải sự thật hay không?”
“Không sai.”
Đế Khâm Na Tịch cũng không buồn vờ vịt giấu giếm, cười lạnh nói: “Ta vẫn luôn lợi dụng ngươi, chưa bao giờ có ý tứ gì với ngươi, năm đó ngươi nghi ngờ không sai, ta đã sớm ở bên một người đàn ông khác tốt hơn.”
“Kỹ nữ! Đồ kỹ nữ khốn kiếp!”
Tần Đế nghe bà ta chính miệng nói như vậy, hai mắt nhất thời đỏ ngầu, giống như một con dã thú rít gào với bà ta.
“Tự mình ngu xuẩn, có thể trách ai?”
Đế Khâm Na Tịch tiến lên, bóp lấy mặt ông ta, thấp giọng cười nói: “Ta chính là thích ngươi không để lại chút gì trả giá cho ta, nếu như không có ngươi, vậy thì cũng không có sự huy hoàng của nền tảng Siêu Thần hiện tại!”
“Kỹ nữ khốn kiếp! Ngươi sẽ không được chết tử tế, nhất định!”
Tần Đế biết được chân tướng, trong mắt chảy xuống huyết lệ, phát điên mà gào thét.
“Ta chết như thế nào, ngươi tuyệt đối không thấy được.”
Đế Khâm Na Tịch lãnh đạm nói xong, bà ta nâng tay tiến vào trong cơ thể Tần Đế, nhất thời máu bắn lên tung tóe, đau đến nỗi khiến ông ta ngửa mặt lên trời gào thét.
“Yên tâm, ta lấy tinh hạch xong cũng sẽ không giết ngươi.”
Đế Khâm Na Tịch lạnh lẽo cười: “Ta sẽ ở trước mặt Cố Trường Khanh, giày vò ngươi đến chết.”
Rống!
“Đồ tiện nhân!”
Máu đỏ trong mắt Tần Đế cũng như đang muốn rơi ra.
“Có tiện thế nào thì ngay cả cơ thể của ta ngươi cũng chưa được đụng tới, ngu xuẩn, ngươi nói ngươi có tức hay không?”
Đế Khâm Na Tịch hết sức nhục nhã ông ta.
Tần Đế lửa giận công tâm, gào lên: “Ta phải giết ngươi!”
“Ngươi giết không nổi đâu!”
Đế Khâm Na Tịch cười tàn nhẫn, sau đó lấy ra từ trong cơ thể ông ta một viên tinh hạch màu lam lớn bằng quả trứng chim.
Bên trên tinh hạch này có phù văn dày đặc, vừa nhìn đã biết sâu không lường được.
“Tần Đế, nếu ngay từ đầu ngươi dung hợp nó thì trong vũ trụ có ai là đối thủ của ngươi? Đáng tiếc, dã tâm của ngươi quá lớn.”
Đế Khâm Na Tịch cầm tinh hạch tiềm năng lắc lư trước mặt Tần Đế, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: “Nếu năm đó ngươi trực tiếp dung hợp nó, nói không chừng ta thật sự sẽ đi theo ngươi, là ngươi cho ta cơ hội này!”
“Kỹ nữ thối tha, chó cái, chỉ cần ta còn cơ hội, ta nhất định sẽ lột da ngươi.”
Tần Đế miệng phun máu tươi, cặp mắt đỏ tươi tàn nhẫn nhìn bà ta.
“Ha, đã nói rồi mà, ngươi không có cơ hội đó đâu.”
Đế Khâm Na Tịch cười quyến rũ, dùng tay vỗ lên mặt Tần Đế.
Dứt lời, bà ta nhìn U Minh Đế Chủ, cười nói: “Mang cỗ thi thể trong tộc ngươi đến đây đi!”
U Minh Đế Chủ cười nói: “Ta đã sai người đưa tới, hẳn là sắp đến rồi, chờ một chút đi, không cần gấp gáp.”
Thi thể kia sớm đã bị ông ta luyện hóa, tương đương với phân thân của ông ta.
Hơn nữa bí thuật luyện hóa của ông ta đã có từ thời gian rất lâu trước đây, ông ta dám cam đoan Đế Khâm Na Tịch nhất định không phát hiện ra.
“Được thôi, chúng ta đợi xem.”
Đế Khâm Na Tịch lấy ra một cái bàn trà và hai cái ghế dựa từ trong không gian giới tử, vừa uống trà vừa chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận