Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 339: Kẻ Thôn Phệ Tinh Không

Trong không gian thí luyện.
Sau khi song long tạo ra một khe nứt không gian, thần niệm của Cố Trường Khanh liền nhanh chóng tiến vào, đuổi theo cái xúc tua đang quay đầu rút lui kia.
Phanh!
Không gian vỡ vụn!
Cố Trường Khanh không thể không thu hồi thần niệm.
Sinh linh thần bí kia khá xảo trá, sau khi phát hiện mình đã bại lộ thì trở nên vô cùng cẩn thận.
Trong không gian thí luyện tạm thời gió êm sóng lặng một chút.
Nhưng Cố Trường Khanh biết, sinh linh thần bí kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hắn phải kiên nhẫn chờ đợi, tìm một cơ hội nhất kích tất sát!
Cố Trường Khanh không thiếu chút kiên nhẫn này.
Song phương đều đang chơi chiến thuật tâm lý, xem xem rốt cuộc là ai không kìm chế được mà ra tay trước.
Hồi lâu sau, sinh linh thần bí kia đã không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng dứt khoát động thủ trước.
Chỉ là lần này, nó làm ra động tĩnh vượt qua tưởng tượng của Cố Trường Khanh.
Xoẹt xoẹt!
Cả không gian thí luyện tựa như bị người dùng đao mạnh mẽ chém ra một vết nứt.
Một khe nứt tựa như kéo dài qua cả không gian xuất hiện trước người Cố Trường Khanh.
Hình ảnh này, Cố Trường Khanh nhìn mà da đầu tê dại.
Thật sự là sợ cái gì cái đó đến!
Xem ra không thể giữ nổi không gian này nữa.
Nếu như không thể cảm ứng được thời không của Triều Ca thành, vậy thì thật sự sẽ bị trục xuất tới một không gian khác.
Đến lúc đó, muốn thông qua từng cái không gian khác nhau để quay lại Vũ Trụ chi thành thì không biết đã là chuyện của bao nhiêu năm sau đó.
Một đôi mắt màu đỏ tươi từ trong khe nứt không gian lộ ra.
Vô số tia thần niệm khiêu khích thổi quét về phía Cố Trường Khanh.
“Thật là to gan, vậy mà còn dám hiện thân trước mặt ta?”
Trời mới biết sinh linh thần bí này đang nghĩ cái gì, Cố Trường Khanh bị chọc tức đến cười.
Không biết vì sao luôn có những thứ không có mắt, gấp gáp muốn đi lên chịu chết.
Bẻ bẻ ngón tay, Cố Trường Khanh đã không nhớ nổi có bao nhiêu rồi.
Quả thực đều đã vô cùng quen thuộc với tình cảnh này.
Sinh linh thần bí không biết điều khiêu khích, chưa chắc đã không có mưu kế của nó, lấy bản thân làm mồi, mục đích chính là lừa Cố Trường Khanh tiến vào khe nứt không gian.
Nhưng Cố Trường Khanh hoàn toàn không cần, tất cả đối thủ xem nhẹ thực lực của hắn đều đã biến thành bụi trong vũ trụ.
Không có ngoại lệ!
Màu xám, màu đen, tử vong, sinh cơ, ma khí, hỏa diễm, không gian, quỷ văn đồng loạt mở ra.
Thái Cực Đồ phía sau, song long uốn lượn đan xen, lực lượng âm dương khuếch tán.
Sương mù màu xám trắng tràn ngập xung quanh khe nứt không gian.
“Hiện ra bản thể của ngươi đi!”
Một tiếng rồng ngâm vang vọng không gian thí luyện.
Hắc long rít gào lao ra, không gian chấn động, cơ thể khổng lồ nghiền nát vô số khe nứt không gian mở ra.
“Nghịch chuyển âm dương!”
Cố Trường Khanh quát lạnh.
Song long sau lưng Thái Cực Đồ nghịch chuyển, thần quang hồi tưởng chiếu rọi không gian thí luyện.
Không ngừng nghịch chuyển không gian đã sắp sụp đổ.
“Tiểu Hắc!”
Cố Trường Khanh gầm nhẹ một tiếng, Hắc Long đã hiểu được ý hắn.
Đầu rồng ngẩng lên, thả người vươn lên, vọt vào khe nứt không gian.
Sinh vật thần bí trong khe nứt không gian hoàn toàn không ngờ Cố Trường Khanh còn có một chiêu như vậy.
Tê…
Trong khe nứt không gian bỗng nhiên sáng lên những cái xúc tua rậm rạp như mạch máu.
Mỗi một cái xúc tua đều bám vào khe nứt không gian.
“Quả nhiên!”
Kẻ làm ra những chuyện này chính là quái vật xúc tua.
Ngao!
Vô số xúc tua từ bên trong khe nứt không gian đánh úp về phía Hắc Long.
Ý đồ bắt lấy Hắc Long.
Nhưng dưới một ngụm long tức ẩn chứa tử vong và hủy diệt, những cái xúc tua đang vọt tới và khe nứt không gian nháy mắt tan biến thành tro bụi.
Tựa như không dự đoán được Hắc Long lại mạnh như thế, phản ứng của quái vật xúc tua chậm lại một chút.
Đúng lúc này, Hắc Long bổ nhào tới, lợi trảo chộp về phía trước.
Vù!
Tiếng rên rỉ thống khổ thoáng chốc truyền khắp không gian thí luyện.
Quanh thân Hắc Long có ánh sáng thần vận di chuyển, ngay lập tức quấn lên thân thể của quái vật xúc tua.
Lúc này Cố Trường Khanh mới nhìn rõ được bộ dáng thật sự của quái vật xúc tua.
Sinh vật mang đến cho hắn phiền toái không nhỏ này vậy mà lại vô cùng giống với một loại hải sản nào đó của Lam Tinh.
Cố Trường Khanh không kìm được mà nhìn thoáng qua Hắc Long đang mở ra cái mồm như bồn máu lớn.
Trong lòng không khỏi cảm thấy sai sai, con rồng này không phải lại bị gợi lên ham muốn ăn uống đấy chứ?
Cũng may cuối cùng Hắc Long không một ngụm nuốt chửng con vật giống với bạch tuộc này.
Dưới sự công kích của long tức và song long trói chặt, quái vật xúc tua thoáng cái đã hóa thành tro bụi.
“Tiểu Hắc, trở về.”
Hắc Long hóa thành một tia sáng, một lần nữa quấn quanh lên cổ tay phải của Cố Trường Khanh.
Thời không loạn lưu bên trong không gian thí luyện và khe nứt không gian dần dần khôi phục bình tĩnh, cuối cùng biến mất.
Cố Trường Khanh đứng trong không trung, nhắm lại hai mắt.
Hắn đang lần lượt hồi tưởng lại những chi tiết chiến đấu vừa rồi.
“Tinh Đế bệ hạ thành công rồi.”
Nhìn thấy không gian thí luyện đã khôi phục yên bình, Hoàng Đế lập tức hiểu được tất cả.
“Con bà nó, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Hổ gia ta cũng sắp bay đến gãy chân. Cái không gian thí luyện quái quỷ gì thế này, quả thực chính là tra tấn giày vò người khác mà!”
Tuy biết rõ là chuyện phát sinh không thể dự đoán trước, nhưng Trương Hổ vẫn không nhịn được mà trách cứ.
...
Thành Triều Ca.
Chiến đấu trên không trung vẫn còn đang tiếp tục.
Một loại cảm giác có tên là nóng nảy đang liên tục tích lũy lại trong lòng L9527.
Cuối cùng nó cũng có thể cảm nhận được hàm nghĩa chân chính của từ này.
Bỗng nhiên, một thần văn giả hắc ám tựa như nhận được một tin tức nào đó, sau đó đờ đẫn đứng khựng lại.
“Cơ hội tốt!”
Tàn ảnh của L9527 lập tức đâm ra một kiếm, thần văn giả hắc ám lúc này mới phản ứng lại, cuống quýt tránh né nhưng mà đã muộn.
Phốc!
Lợi kiếm trực tiếp đâm nát đế giáp của gã, xuyên thủng qua ngực, lực lượng thần văn to lớn nháy mắt cắn nát trái tim gã.
“Kẻ thôn phệ tinh không, vậy mà… chết rồi…”
Thần văn giả hắc ám để lại một câu cuối cùng như thế, sau đó thi thể tức khắc từ trên trời rơi xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận