Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 253: Lần Nữa Xuất Hiện Khu Vực Cấm

Tại một nơi trên Lam Tinh.
Phù phù!
Thần Vũ Tuyết Oánh dùng hết toàn lực cũng không thể thoát khỏi lồng giam không gian mà Tần Đế bố trí.
Nhìn thấy cô gái đang cố gắng huấn luyện, Tần Đế không khỏi có chút đau lòng.
“Tinh đế bệ hạ!”
Tần Đế chấn động, ông ta chưa từng cảm nhận được chút hơi thở nào, Cố Trường Khanh đã bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, trong tay còn cầm theo một cô gái đang kinh hồn chưa định.
Tần Đế nghĩ mà sợ, Cố Trường Khanh làm sao mà có thể vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mình?
Đế giáp một trăm linh tám tầng, chiến đế cấp chín mươi chín, thực lực có thể tung hoành vô địch cả vũ trụ, vậy mà ngay cả hơi thở của Cố Trường Khanh cũng không cảm nhận được.
Nếu là trận chiến sinh tử, ngay trong khoảnh khắc đó, chính mình đã bị giết ngay lập tức.
Có được năng lực bậc này, trong vũ trụ ai có thể tránh thoát công kích của Tinh Đế bệ hạ?
Chỉ trong chốc lát, Tần Đế nghĩ đến vô số phương án xử lý, nhưng mà tất cả đều không ngoại lệ, đều thất bại.
“Mượn người của ngươi dùng một chút.”
Trong lúc Tần Đế ngây người, Cố Trường Khanh đã cách không xách Thần Vũ Tuyết Oánh ra, để vào bên người cô gái kia.
Cô gái nhìn thoáng qua Thần Vũ Tuyết Oánh, lại quay đầu liếc mắt nhìn Tần Đế.
Một câu bất ngờ đột nhiên phun ra: “Các ngươi có một chân với nhau?”
Cố Trường Khanh và Tần Đế đều đồng thời đen mặt.
“Từ Thi Tình! Ngươi đừng có quên thân phận của mình!”
Tần Đế tức giận quát lớn.
“Ai nha, thời đại thay đổi rồi, Tần Đế ngài đừng nhắc tới chuyện của Đế Quốc cũ nữa, rất rõ ràng, vị này mới là đế quân hiện tại và tương lai.”
Từ Thi Tình phất tay áo, không nhìn vẻ mặt bất mãn của Tần Đế.
“Đừng có vòng vo, ta không rảnh tranh luận với ngươi.”
Giọng nói của Cố Trường Khanh lạnh như băng, uy áp nhàn nhạt khuếch tán ra, Thần Vũ Tuyết Oánh vốn còn đang cực kỳ sợ hãi, lúc này trực tiếp mềm nhũn trên mặt đất.
“Chậc chậc, thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc!”
Từ Thi Tình không đợi Cố Trường Khanh lạnh mặt, năm ngón trên hai bàn tay đan vào nhau, chụp lên đầu Thần Vũ Tuyết Oánh.
Những phù văn kim sắc không ngừng hiện lên quanh thân Từ Thi Tình, lại biến mất ở không gian xung quanh.
“Ả đàn bà này cũng quá giảo hoạt rồi!”
Từ Thi Tình chê bai nói.
“Nói trọng điểm.”
Cố Trường Khanh không muốn nghe lời nói nhảm.
Nghe vậy, đôi mắt trống rỗng của cô ta nhìn Cố Trường Khanh, biết người đàn ông này không dễ chung sống, lập tức đổi thành bộ dáng nghiêm chỉnh, nói:
“Lúc này bà ta đang ở Tây vũ trụ, ở gần Vũ Trụ chi thành, nhưng bởi vì trên người có một thứ gì đó ngăn cách thiên cơ, ta không thể bói ra vị trí của thể của bà ta.”
Từ Thi Tình thành thật trả lời.
“Ta hồi sinh ngươi có tác dụng gì?”
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lạnh lùng.
“Đế quân bớt giận, chỉ cần bà ta gỡ xuống thứ ngăn cách thiên cơ đó, ta lập tức có thể tìm được vị trí của bà ta!”
Từ Thi Tình hoảng hốt, vội vàng giải thích.
Cô ta từng bói cho mình một quẻ, biết được mình sẽ chết rồi sống lại, nhưng mà không biết trước được kết cục tương lai thật sự của mình.
Bởi vì sau khi cô ta sống lại, nhân quả nhiễm phải quá lớn, thậm chí đối với tương lai của mình, cô ta cũng không thể thông qua bói toán để biết trước được nữa.
Mà phần nhân quả này bởi vì dính dáng quá nhiều đến Cố Trường Khanh, cho nên cũng không thể bói toán.
“Vậy thì bói cho cẩn thận, có tin tức gì lập tức báo cho ta biết.”
Nói xong, thân ảnh Cố Trường Khanh lại biến mất.
“Đế quân khó ở chung như vậy sao?”
Từ Thi Tinh lẩm bẩm.
“Ở trước mặt hắn, ngươi tốt nhất thu hồi tất cả tâm địa gian xảo lại, hắn trước giờ chưa từng mắc mưu mấy trò này!”
Tần Đế có chút khinh thường trừng mắt nhìn Từ Thi Tình.
“Ngươi còn có tư cách nói ta!”
Từ Thi Tình tức không có chỗ xả.
“Năm đó ta đã không chỉ nhắc ngươi một lần là ả Đế Khâm Na Tịch kia có vấn đề, ngươi còn không nghe, có kết cục hôm nay đúng là đáng đời!”
Nghe được Từ Thi Tình nhắc tới Đế Khâm Na Tịch, ánh mắt Tần Đế phẫn hận, rất nhanh đã chán nản.
Trong cuộc đời này, Tần Đế có vô số công lao, nhưng lại chỉ thua duy nhất trong tay ả đàn bà này, chuyện này khóa chặt ông ta trong sự sỉ nhục, dù là ai cũng có thể đến dẫm một cái.
Bao gồm cả người phụ nữ không có mắt này!
Nhưng mà hai người ai cũng không nhắc tới chuyện liên quan đến đôi mắt cô ta, chỉ có Thần Vũ Tuyết Oánh có chút tò mò, nhưng lại chỉ dám lén lút liếc nhìn.
Tây vũ trụ.
Ông lão điên quơ bầu rượu trong tay, rượu còn lại không được bao nhiêu, tính thời gian, có lẽ đám người Tinh Đế và Trương Hổ hẳn là chuẩn bị xuất phát tới đây.
Lúc này, bên người ông ta có không gian dao động.
“Có thần văn giả tới!”
Ông lão điên cảnh giác đứng dậy, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Một tiếng cười sang sảng từ trong trùng động truyền tới, giọng nói ồm ồm của Trưởng Hổ vang lên: “Hoàng Đế tiền bối, lão đại bảo ngài trở về, nơi này cứ để ta trấn thủ trước!”
Trùng động chậm rãi đóng lại, Trương Hổ hiện thân bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
“Ngươi? Ngươi nổi không?”
Ngụm rượu của Hoàng Đế suýt nữa thì nghẹn ở cổ họng.
Thực lực của Trương Hổ tất nhiên rất mạnh, chiến đấu cũng dũng mãnh phi phàm, thật sự là mãnh tướng hiếm có.
Nhưng mà cường địch mạnh ở bên ngoài thành rất nhiều, ngay cả Hoàng Đế cũng cảm ứng được vài người có hơi thở khiến cho ông ta cảm thấy khó giải quyết.
Lúc này Trương Hổ tới trấn thủ, có phải sẽ gặp nguy hiểm hay không.
Trương Hổ nghe vậy thì cười hàm hậu.
Thần văn tỏa sáng, ma khí che trời lấp đất phóng ra, tiếng rít gào khiếp sợ tâm hồn khiến vạn tộc chấn động.
Trong mắt Hoàng Đế lộ ra vẻ bất ngờ, chỉ ba tháng ngắn ngủi, Trương Hổ đã tu luyện đến bước này? Quả thực là vượt qua tưởng tượng của ông ta.
Sức mạnh này tuy còn kém ông ta, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Tất cả điều này đều là Cố Trường Khanh mang tới.
Đối diện với hậu bối sắp bằng thậm chí vượt qua mình, ông lão điên không có ghen tị gì, trong ánh mắt chỉ tràn đầy tán thưởng.
Lam Tinh có thêm một hậu bối tiềm lực phi phàm đều sẽ khiến thực lực Lam Tinh tăng lên vài phần.
Trùng động mở ra, Hoàng Đế yên tâm mà bước vào, trở lại Lam Tinh.
Trương Hổ khí phách ngồi trên bầu trời, nhìn đám thần văn giả đang rục rịch, nhếch miệng cười.
“Đám tép riu kia, phóng ngựa tới đây, Hổ gia ta đang muốn hoạt động gân cốt đây!”
Nói xong, thần văn cấp chín mươi hai bùng nổ, ma khí cuồn cuộn chậm rãi lan tràn về phía các thần văn giả xung quanh.
Những thần văn giả thừa dịp Hoàng Đế rời đi mà muốn giở trò, ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra thì đã bị ma khí cắn nuốt.
“Chạy mau!”
Thần văn giả thật không ngờ, một lão điên đi rồi thì lại tới một Ma Vương, ngoài Vũ Trụ chi thành có Trương Hổ đi quanh, lại lần nữa xuất hiện một khu vực cấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận