Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 1001


Sân huấn luyện của bộ đội tinh nhuệ nào đó, mặt trời chói chang ở trên cao, một đám binh lính cởi trần kêu khẩu hiệu huấn luyện, ba thiếu niên trẻ tuổi đứng ở hàng trên cùng hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất.
“Mẹ, anh tai.”
Lầu hai của doanh địa bên cạnh sân huấn luyện, Cung Linh Lung dẫn theo hai đứa con gái song sinh chưa đến ba tuổi đứng xem ba đứa con trai huấn luyện.
Ba anh em bọn họ không học tập từng bước bài bản như những đứa nhỏ khác, hai mẹ con Cung Vãn Đường và Cung Linh Lung ở trong nhà dạy dỗ cho bọn họ, sau khi tròn tám tuổi, cả ba đều chủ động đi theo Lục Tĩnh Xuyên đến bộ đội huấn luyện.
Bọn họ đến nơi này huấn luyện suốt một tháng, lúc đến là ba thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ, hiện tại đã phơi thành ba miếng thịt khô đen thùi.
“Mẹ ơi, cho anh tai ăn dưa.”
Hai chị em song sinh mặc váy màu hồng nhạt, cột tóc, đôi mắt to lúng liếng như hạt châu pha lê trong suốt sáng ngời, nói chuyện còn chưa quá trôi chảy rõ ràng, hai chị em bọn họ đều dính ba anh trai nhất, hôm nay bọn họ quấy khóc đòi gặp anh trai, lúc này Cung Linh Lung mới cùng bọn họ đến nơi này.
“Hiện tại ba anh đang huấn luyện, chờ bọn họ huấn luyện xong rồi, chúng ta lại cho bọn họ ăn dưa nha.”
Cung Linh Lung cầm quạt đứng bên cạnh nhẹ nhàng quạt cho bọn họ, thấy trong mắt hai chị em chỉ có ba anh trai, cười khẽ: “Phiên Phiên, Nhiễm Nhiễm, hai đứa không nhìn thấy cha sao?”
Lục Tĩnh Xuyên là tổng chỉ huy huấn luyện, dáng người thẳng tắp như một cây lao, lúc này đang đứng trên đài cao đốc xúc mọi người huấn luyện, anh cũng phơi nắng đen thùi, đã nhìn thấy ba mẹ con bọn họ từ lâu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bên này.
Cô không nhắc nhở thì hai chị em đều không nghĩ đến cha, lúc này cũng mở to mắt tìm kiếm khắp nơi.
“Cha.”
Hai chị em tìm được cha cùng một lúc, cả hai đồng loạt vươn ngón tay trắng nõn múp míp chỉ về phía trước, Cung Phiên Phiên cười lộ ra hàm răng sữa, vô cùng ngọt ngào nói: “Mẹ, cha, con nhìn thấy cha rồi.”
“Ừ, cha đang đứng trên đài cao, đang chỉ đạo giám sát các anh và các chú huấn luyện, chúng ta đừng đi quấy rầy cha được không?”
Cung Nhiễm Nhiễm thò tay vào túi lấy ra ba cây kẹo qua, vui vẻ nói: “Mẹ ơi, cho anh tai.”
Thấy trong tay cô bé có ba cây kẹo, Cung Linh Lung cong khóe môi lên nói: “Con không chuẩn bị cho cha sao?”
“Cha không ăn kẹo, cha ăn dưa.”
Nhiễm Nhiễm nhớ rất dai, nhớ rõ cha không thích ăn kẹo, nhưng ba anh trai lại thích, kẹo que này cũng là do anh trai mua cho cô bé.
“Được rồi, mẹ mang theo rất nhiều dưa đến, cho cha, các chú và ba anh đều ăn dưa hết.”
Lúc nãy Cung Linh Lung chở theo một xe đầy đồ đến, tất cả đều là hàng tốt xuất xứ từ trong không gian, gà vịt thịt cá cô đều chuẩn bị vài trăm cân, rau dưa trái cây cũng chuẩn bị vài bao tải, còn ở trong nhà dùng nước trong không gian để nấu hai thùng thuốc đông y, mang đến cho các đồng chí quân nhân đáng kính này điều trị cơ thể.
“Phiên Phiên, Nhiễm Nhiễm, mẹ đi phòng bếp giúp các bác trong phòng bếp nấu cơm, bọn con ở chỗ này xem anh trai huấn luyện, được không?”
“Mẹ, bọn con cũng muốn giúp.”
Hai cô con gái ngoan ngoãn nghe lời, bình thường ở trong nhà cũng hỗ trợ nhặt rau, Cung Linh Lung đứng dậy dẫn bọn họ đi vào phòng bếp, cầm hai cái ghế nhỏ đến cho bọn họ ngồi, đưa tỏi cho con gái lột.
Mười một giờ rưỡi, chuông kết thúc huấn luyện vang lên.
Cung Linh Lung lập tức ra khỏi phòng bếp, nói cho hai đứa con gái: “Phiên Phiên, Nhiễm Nhiễm, cha và các anh huấn luyện xong rồi, chúng ta mau đi đón bọn họ thôi.”
Hai chị em song sinh lập tức buông hoa dại đang cầm trong tay xuống, giống như hai con chim yến vui vẻ chạy về phía sân huấn luyện, dọc theo đường đi đều là tiếng la hét ngọt ngào của bọn họ: “Cha, anh tai, cha, anh tai.”
“Phiên Phiên, Nhiễm Nhiễm.”
Bốn cha con đồng loạt chạy đến, Lục Tĩnh Xuyên cao ráo chân dài xông đến trước mặt hai cô con gái trước, duỗi tay ôm lấy hai cô con gái đáng yêu.
“Cha.”
Hai chị em vô cùng vui vẻ, hưng phấn quơ tay múa chân.
“Hai cục cưng, có nhớ cha không?” Lục Tĩnh Xuyên ôm lấy cô bé hôn nhẹ.
“Nhớ cha.”
Tối nào hai chị em bọn họ cũng đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với cha và ba anh, mỗi ngày đều hỏi mẹ chừng nào bọn họ đều mới về đến nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận