Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 971


Bảy giờ rưỡi sáng, Cung Vãn Đường đến khách sạn Kinh Hoa, khi đến còn xách theo hòm thuốc, Cung Linh Lung mới vừa đưa con về xong, lập tức dẫn bà đi gặp hai cha con nhà họ Từ.
“Vãn Đường.”
Mấy người Thôi Trí Viễn đang ăn sáng, thấy bà đến, ông ấy lập tức đứng lên hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Cung Vãn Đường cười nhạt, cũng gật đầu chào hỏi những người khác, ánh mắt dừng lại trên mặt người quen duy nhất đã lâu rồi không gặp, cười đi về phía ông ấy nói: “Cù Khâu Dương, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Cù Khâu Dương tiến lên bắt tay với bà, bắt tay có hơi mạnh, thấy bà vẫn cứ xinh đẹp như xưa, càng có sức hấp dẫn hơn hai mươi năm trước, cảm thán nói: “Cảm ơn ông trời phù hộ, cô bình an không có chuyện gì.”
Cung Vãn Đường cũng cười thoải mái, hỏi ông ấy: “Lần này anh không dẫn theo vợ con về à?”
“Mấy đứa nhỏ còn đang đi học, lần này không quay về nước với tôi, tôi đi về trước, chờ sang năm lại dẫn bọn họ về.”
Cù Khâu Dương đã lập gia đình ở nước M từ lâu, vợ là người Hoa kiều, sinh được hai đứa con trai và con gái, tình cảm vợ chồng của bọn họ rất sâu sắc, gia đình khá hạnh phúc.
Trong lúc bọn họ trò chuyện với nhau, những người khác cũng đều đang nhìn Cung Vãn Đường, mọi người gần như đều âm thầm liếc mắt nhìn nhau, hàm ý trong ánh mắt đã quá rõ ràng, đương nhiên là đang so sánh giữa Cung Vãn Đường và Lương Vịnh Văn.
Cung Vãn Đường chào hỏi đơn giản với mọi người xong, đối với cha con nhà họ Từ thì lại nói nhiều thêm vài câu, chờ bọn họ cơm nước xong lập tức đi lên lầu khám bệnh.
Cung Vãn Đường khám bệnh cực kỳ cẩn thận, kiểm tra gần nửa tiếng đồng hồ mới nói: “Cô Từ, bệnh của cô là bệnh di truyền, nếu vừa mới bộc phát bệnh là lập tức can thiệp trị liệu thì xác suất chữa khỏi sẽ rất cao, nhưng cô đã kéo dài quá lâu rồi, tình huống đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.”
“Tôi nói thật với cô đi, bệnh của cô không thể nào chữa khỏi dứt điểm được, nhưng mà tôi có thể châm cứu giảm bớt bệnh tình cho cô, để sau này cô không cần ỷ lại vào thuốc giảm đau nữa.”
Từ Lị Dung hỏi: “Sau này không cần dùng thuốc giảm đau, đổi thành mỗi ngày uống thuốc của cô sao?”
“Chỉ cần uống thuốc hai tháng là được rồi.”
“Ngoài ra tôi sẽ điều phối thêm một ít thuốc viên dùng để ngâm người, cô có thể mang về nước M dung, một tuần ngâm người hai lần, kiên trì dùng khoảng nửa năm là cô có thể hoàn toàn thoát khỏi thuốc giảm đau.”
“Tuy rằng không thể trị dứt điểm bệnh của cô, nhưng đây cũng không phải bệnh nan y, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, một chút bệnh trạng nhỏ cũng có thể để mặc không trị liệu.”
Cuối cùng Từ Lị Dung thương lượng lại với cha mình, hai cha con quyết định thử xem một chút, lúc đó lập tức hẹn bà tối nay sẽ châm cứu và dùng thuốc.
Sáng nay Cung Vãn Đường còn phải đến trường dạy học, khám bệnh cho cô ấy xong lập tức chạy đến trường học, Cung Linh Lung cũng cùng mọi người đến chính phủ gặp lãnh đạo bàn chuyện quan trọng.
Hôm nay nhóm đầu tư nước ngoài nhận được quy cách tiếp đón cực cãi, gần như toàn bộ các lãnh đạo cấp cao đều có mặt, mở một cuộc họp kéo dài cả buổi sáng trong phòng hợp rộng rãi, nhóm đầu tư nước ngoài đưa ra rất nhiều yêu cầu cải các, đại đa số đều nhận được câu trả lời ngay tại chỗ, một bộ phận nhỏ thì cần phải mở họp bàn bạc kỹ hơn.
Hơn mười hai giờ trưa, cuộc họp mới kết thúc.
Ông cụ Tạ đứng lên lập tức giao nhiệm vụ cho Cung Linh Lung, đưa một phần hồ sơ đã được đóng dấu cho cô nói: “Linh Lung, nhóm anh Từ còn cần phải làm một ít thủ tục, con cầm lệnh phê duyệt này, toàn quyền xử lý giúp bọn họ, có cái gì không hiểu thì cứ gọi điện thoại hỏi.”
Cung Linh Lung đọc kỹ nội dung trong hồ sơ, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, cười hì hì nói: “Ông Tạ, con có thể tranh thủ cơ hội lấy của công làm việc riêng không?”
Ông cụ Tạ duỗi tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu của cô: “Ông cho con hai cái cốc đầu trước.”
Ông ấy gõ hai cái làm trán Cung Linh Lung tê dài, cô vừa xoa trán vừa lèm bèm: “Sau này con không tặng sầu riêng cho ông nữa đâu, ông ăn bồi bổ rồi lấy sức khỏe đó để đánh con.”
“Đừng có lắm chuyện nữa, mau đi làm việc đi.” Ông cụ Tạ cười giận liếc nhìn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận