Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 972


Mười ngày sau đó, Cung Linh Lung bận rộn đến mức chân không chạm đất, nếu không làm việc cho bọn họ thì cũng đang trên đường đi xử lý các loại thủ tục giấy chứng nhận, còn phải đi tìm các loại quan hệ để xử lý việc tư giúp bọn họ, liên lạc bạn bè người thân cho mấy người này, lại còn phải dẫn bọn họ đi ra ngoài khảo sát tham quan.
Cô ở bên ngoài bận rộn, ba đứa nhỏ đều giao cho mẹ chồng chăm sóc, thậm chí không thể tìm ra được nửa tiếng rảnh rỗi để quay về thăm con.
Cung Vãn Đường thì cứ cách hai ngày lại đến một lần, mỗi lần đều là buổi tối đến châm cứu và dung thuốc cho Từ Lị Dung, trên cơ bản đều là Hàn Tế đưa đón bà, thỉnh thoảng bà cũng sẽ ôm Xích Xích đến chơi.
“Bác sĩ Cung, y thuật của cô giỏi thật đó, tôi cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, buổi tối cũng ngủ ngon hơn hẳn.”
Hôm nay sau khi châm cứu xong, Từ Lị Dung cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái, lúc này cực kỳ hối hận, vì sao cô ấy không chịu về nước tìm đông y chữa bệnh sớm hơn chứ, nếu trị liệu sớm hơn thì cô ấy cũng đã không cần phải chịu đau đớn nhiều năm như thế rồi.
“Lúc trước cô dùng quá nhiều thuốc tây, đã tổn thương đến nền tảng sức khỏe cơ bản của cơ thể, hiện tại hốt thuốc đúng bệnh lại cộng thêm điều trị, cơ thể có phản ứng rất nhạy cảm, chỉ cần hơi có dấu hiệu tốt hơn một chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”
Cung Vãn Đường nhẹ nhàng lau thuốc thoa trên người cô ấy đi, lại nói: “Thật ra thuốc ngủ mới chính là liều thuốc tốt nhất, nghỉ ngơi nhiều ngủ nhiều, sức đề kháng của cơ thể sẽ tự động tăng lên, có bệnh tật nhỏ gì cũng sẽ tự chữa lành.”
“Cốc cốc cốc…”
Cung Linh Lung đứng bên ngoài gõ cửa hỏi: “Mẹ, mẹ đã châm cứu xong chưa?”
“Xong rồi, con vào đi.”
Cung Linh Lung đẩy cửa đi vào, quan tâm hỏi một câu: “Chị Dung, chị đỡ hơn chưa?”
“Cảm giác đã khỏe hơn rất nhiều rồi.” Từ Lị Dung nhanh chóng bò dậy, mặc quần áo vào, mỉm cười hỏi: “Linh Lung, có việc gì sao?”
“Xích Xích đang quấy khóc tìm mẹ.”
Hàn Xích Xích rất nhõng nhẽo, Cung Linh Lung và Giang Vận đều trị không được cậu bé, Hàn Tế cũng bó tay không có cách nào, hiện tại đang ôm nhóc con dỗ dành, dùng đủ loại món đồ chơi và đồ ăn vặt để hấp dẫn lực chú ý của cậu bé nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cung Vãn Đường có chút bất đắc dĩ nói: “Buổi tối thằng bé rất dính mẹ, không thấy mẹ là sẽ quấy khóc.”
“Bác sĩ Cung, phiền cô quá rồi, cô mau đi chăm sóc cho con đi.” Từ Lị Dung vội nói.
Chờ đến khi Cung Vãn Đường đi đến, Hàn Xích Xích đã khóc đến đỏ cả mắt, vừa nhìn thấy bà là lập tức nhào vào lòng bà ngay, còn ôm lấy bà khóc hu hu.
“Được rồi, ngoan nào, nín nha.”
Cung Vãn Đường ôm cậu bé nhẹ nhàng dỗ dành, một đám người đàn ông đang ở chỗ này nói chuyện, bà không muốn quấy rầy bọn họ, cố ý ôm con trai đang khóc lóc đi ra xa một chút.
Hàn Tế đưa áo khoác mà bà đã cởi ra lúc nãy sang, cẩn thận khoác lên cho bà, hiện tại đang là mùa xuân, nhiệt độ buổi tối có hơi lạnh, ông ấy sợ bà không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh.
Thôi Trí Viễn nhìn thấy rõ một vài hành động tự nhiên của ông ấy, mọi chua xót đều chôn sâu ở dưới đáy lòng.
Cù Khâu Dương là bạn thân của ông ấy, biết trong lòng ông ấy đang suy nghĩ cái gì, cũng không khuyên nhủ gì, chỉ vỗ mạnh lên vai ông ấy, sau đó chuyển sang đề tài khác nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận