Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 990


Sau khi đóng cửa phòng lại, Cung Linh Lung cũng không hiện thân ngay, chờ anh xác nhận trong phòng an toàn rồi, cô mới khởi động thần khí thoát khỏi trạng thái ẩn thân.
“Linh Lung.”
Lục Tĩnh Xuyên giơ tay ôm cô vào trong lòng ngực, đôi tay như tường đồng vách sắt siết chặt lấy cô, giống như muốn bóp nát cô dung nhập vào trong cốt nhục.
“Anh Tĩnh, đau.”
Anh rất khỏe, xương cốt của Cung Linh Lung suýt chút nữa đã bị anh siết gãy.
Lục Tĩnh Xuyên lập tức thả lỏng ra một chút, nhìn vợ xinh đẹp quyến rũ động lòng người trong lòng ngực, ôm cơ thể mềm mại của cô, ngửi mùi hương độc đáo trên người cô, mọi nhớ nhung giấu ở trong lòng phun trào ra bên ngoài, đôi mắt như tắm lửa cháy hừng hực.
Bay lên chín tầng mây hai lần liên tục, tiếng thở dốc trong phòng mới dừng lại, Lục Tĩnh Xuyên ôm chặt lấy cơ thể đã hớp mất linh hồn của anh, giọng nói đè nén đến phát run: “Vợ à, anh rất nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh.”
Hơn nửa năm nay Cung Linh Lung cũng chỉ dựa vào ảnh chụp để giảm bớt nỗi nhớ, hai ba năm nay hai vợ chồng bọn họ đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tuy rằng ngoài miệng cô không nói gì, thật ra trong lòng vẫn rất nhớ anh, cũng thường xuyên nằm mơ thấy anh.
Hai vợ chồng lưu luyến ôn tồn thỏa mãn rồi, hai người mời ôm nhau nhẹ nhàng trò chuyện, lúc nãy Cung Linh Lung không dẫn the oba đứa con đến, cô đến đây xem xét tình huống trước, dự định chờ đến tối lại dẫn con đến ở cùng.
Nằm trong chăn nói chuyện trong nhà gần nửa tiếng đồng hồ, Lục Tĩnh Xuyên lại nói chuyện quan trọng với cô: “Linh Lung, dạo gần đây anh có nhiệm vụ, bảo vệ lãnh đạo chỉ là công việc bên ngoài, nhiệm vụ bí mật này khá gấp, cũng chỉ có thời hạn ba ngày, anh cần em giúp.”
“Anh Tĩnh, anh nói đi.” Cung Linh Lung ôm chặt lấy anh.
Lục Tĩnh Xuyên ghé sát vào lỗ tai cô, dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nói cho cô nghe.
“Anh Tĩnh, em biết rồi, anh cứ làm tròn công tác bản chức của anh đi, việc này giao cho em, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Cung Linh Lung chủ động nhận lấy công việc này.
“Linh Lung, em nhớ chú ý an toàn đó.” Lục Tĩnh Xuyên dặn dò cô.
“Anh cứ yên tâm.”
Cung Linh Lung nói chuyện với anh một lúc nữa, hai người đi tắm trước, cô bảo anh ở khách sạn nghỉ ngơi, cô đi về đón ba đứa nhỏ đến.
Chờ đến khi cô quay về thì Lục Tĩnh Xuyên vừa mới đi ăn cơm với lãnh đạo xong, đang nghe nhân viên ngoại giao phụ trách tiếp đãi ở bên này báo cáo lịch trình của ngày mai, cảm nhận được cô đã đến, xử lý công việc xong lập tức quay về phòng.
Vừa đến trong phòng, Cung Linh Lung hiện thân, ba đứa nhỏ cũng ra khỏi không gian.
Lục Tĩnh Xuyên nhớ vợ, cũng nhớ con, ngồi xổm xuống bên cạnh bọn nhỏ, giơ tay ôm cả ba người vào trong lòng ngực, liên tục dùng đầu cọ bọn họ nói: “Ba cục cưng thối, các con có nhớ cha không?”
“Không nhớ.”
Ba anh em đều cố ý nói lời trái lương tâm, nhưng vẻ vui sướng trên mặt đã bán đứng bọn họ.
Trong một năm nay ba đứa nhỏ đều cao hơn rất nhiều, gương mặt và khí chất càng giống Lục Tĩnh Xuyên hơn, cả ba đứa đều là phiên bản thu nhỏ của anh.
Lục Tĩnh Xuyên hoàn toàn không tin tưởng lời bọn họ nói, duỗi tay nhéo nhẹ gương mặt của bọn họ, cười hỏi: “Lần này cha đến bên này công tác, chỉ có thể ở ba ngày, các con đi về cùng cha được không?”
“Mẹ đã lên kế hoạch du lịch rồi.”
Hành trình nghỉ hè của bọn họ đã được sắp xếp đầy kín cả rồi, sẽ ở nước M một tháng, sau đó lại đến các quốc gia khác ở châu Âu du lịch.
Thật ra Lục Tĩnh Xuyên đã nghe vợ nói đến chuyện này rồi, vỗ nhẹ ba cái m.ô.n.g nhỏ, lộ ra vẻ mặt u oán: “Cha còn thua cả du lịch nữa à?”
“Cha đương nhiên là quan trọng hơn du lịch rồi, chỉ có điều, cha à, cha có xác định là sau khi bọn con đi về với cha rồi, cha có thời gian chơi với bọn con không?” Lục Sơ Minh hỏi ngược lại anh.
Lục Tĩnh Xuyên: “… Không xác định.”
Anh có nghề nghiệp đặc biệt, ngày hôm nay không thể xác định được chuyện ngày mai chứ đừng nói là nguyên cả kỳ nghỉ hè.
“Vậy chẳng phải là được rồi sao.”
Lục Sơ Minh giống như không có xương dựa vào trong lòng n.g.ự.c của anh, nói cho anh nghe kế hoạch của bọn họ: “Chúng con đợi nghỉ đông lại về, mẹ vừa được cho nghỉ là đi về ngay, năm nay ở nhà ăn tết với cha.”
“Vậy thì còn tạm được.” Trong lòng Lục Tĩnh Xuyên vô cùng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận