Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 987


Đồng đội ở bên cạnh lại hỏi: “Đội trưởng Lục, chị dâu đi ra nước ngoài du học, sao lại còn dẫn theo ba đứa con trai nữa? Ba đứa nhỏ còn bé như thế, chị ấy phải đi học thì sao chăm được con đây, sao không để con ở lại trong nước để người lớn trong nhà chăm sóc giúp?”
“Ba đứa nhỏ đều rất ngoan, bọn họ không cần Linh Lung phải phân tâm chăm sóc, có thể tự chăm sóc tốt cho chính mình, chỉ cần nấu cơm cho bọn họ ăn là được rồi.”
“Ba đứa bọn nó mới tròn một tuổi đã đi theo Linh Lung đến đại học Kinh đô học tiếng nước Y và tiếng nước F, đi qua bên đó có thể giao lưu nói chuyện, bọn họ đi qua bên đó cũng là vì đi học.”
Bình thường Lục Tĩnh Xuyên không nói quá nhiều về chuyện trong nhà của anh, nhưng lúc này nếu đã nhắc đến thì cũng kể nhiều hơn, mỗi lần nhắc đến vợ con trong mắt cũng tràn ngập vẻ dịu dàng và nhớ nhung, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc bình thường.
“Ba anh em chúng nó chào đời vào đúng ngày mùng một tết, tiếng chuông năm mới vừa vang là ba đứa nó cũng chào đời.”
“Năm nay không thể ăn sinh nhật với bọn họ, cũng chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho các con, tối nay chúng ta hành động vào lúc tiếng chuông năm mới vang lên đi, dùng lửa đạn để tiếp đón năm mới, cũng coi như chúc mừng sinh nhật cho bọn họ.”
Bọn họ đã nhận được quân lệnh tối cao, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chiến tranh sắp sửa bắt đầu, nhiệm vụ của bọn họ là tập kích phá hủy kho vũ khí của đối phương.
Đợi đến khi kim đồng hồ chỉ đúng giờ, Lục Tĩnh Xuyên ra lệnh, ầm ầm ầm, lửa đạn nổ tung chấn động làm đất rung núi chuyển.
Bọn họ tập kích bất ngờ vào ban đêm, nhiệm vụ tối hôm nay hoàn thành một cách nhẹ nhàng, sau khi phá hủy kho vũ khí bí ẩn này xong, bọn họ giống như quỷ mị yên lặng không tiếng động rút lui, sau đó mới tiếp tục đi chấp hành nhiệm vụ tiếp theo.
Trong lúc anh đang xuyên quan núi rừng thì ba anh em ở châu Âu xa xôi đang nghênh đón tiệc sinh nhật của mình.
Bánh sinh nhật năm nay là do hai cha con Thôi Trí Viễn làm, bởi vì có đầy đủ công cụ và nguyên vật liệu, bánh kem hôm nay cực kỳ ngon, ba anh em đều đứng trước ngọn nến ước nguyện.
“Bé Minh, Khiếu Khiếu, Tiểu Bồng, ông ngoại chuẩn bị quà sinh nhật cho ba đứa nè, ba đứa mau đến xem đi.”
Một ngày trước đêm giao thừa Thôi Trí Viễn đã đi ra ngoài mua sắm không ít đồ đạc, ngày hôm đó có nhân viên của trung tâm thương mại vận chuyển hàng hóa đến cửa, lúc đó đều để hết ở trong phòng khách.
Lúc này nhờ thầy Mạnh giúp đỡ, bọn họ dọn đồ ra ngoài, thùng giấy được đóng gói ở bên ngoài còn chưa được mở ra.
“Cái này lớn thật đó.”
Lục Sơ Minh đi đến món quà lớn nhất, nhìn độ cao độ rộng của nó, nhướng mày đoán: “Ông ngoại, đây là dương cầm sao?”
Ba đứa cháu ngoại đều rất thông minh, Thôi Trí Viễn thấy cậu bé đoán đúng, cười nói: “Đúng vậy, đây là dương cầm, bên cạnh là đàn ghi ta, thứ Tư Vi đang ôm là Saxo, ba món nhạc cụ này là quà sinh nhật ông ngoại tặng cho ba đứa, ba đứa chọn món mình thích đi.”
Lúc Thôi Tư Vi đến đây có mang theo một cây đàn ghi ta, là nhạc cụ mà cậu thích nhất, bình thường ở nhà cũng thường hay đàn, ba anh em có chút hứng thú cũng từng thử vào lần.
Thôi Tư Vi phát hiện bọn họ rất có năng khiếu nghệ thuật, học cực nhanh, lúc gọi điện thoại cho cha thuận miệng nhắc đến, lần này Thôi Trí Viễn lập tức quyết định mua nhạc cụ cho bọn họ, dự định chờ vài ngày nữa sẽ mời giáo viên đến trong nhà dạy dỗ cho bọn họ.
Ba anh em đều rất thích món quà sinh nhật này, ba anh em không tranh giành gì cả, bé Minh chọn dương cầm, Trường Khiếu chon saxo, Tiểu Bồng cầm đàn guitar mà cậu bé thích nhất.
Cung Linh Lung chỉ biết đàn dương cầm, nhưng mà kiếp này cô chưa từng học nên không thể để lộ ra ngoài, lúc cha nói sẽ mời giáo viên đến dạy cho con, cô cũng đồng ý, ngày hôm sau lập tức cùng ba đứa con trai đi tìm giáo viên âm nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận