Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 1002


“Phiên Phiên, Nhiễm Nhiễm.”
Lúc này ba anh em cũng đã chạy đến nơi, ngũ quan của thiếu niên bảy tám tuổi đã bắt đầu nảy nở, gương mặt ngây ngô lại dần dần có chút góc cạnh, đã cao đến eo của Lục Tĩnh Xuyên, cạo tóc đầu đinh giống như mọi người nơi đây, làn da phơi nắng thành màu tiểu mạch khỏe mạnh, đã có một chút khí chất thiết huyết tượng trưng của quân nhân.
“Anh tai.”
Hai chị em vừa nhìn thấy bọn họ lập tức mỉm cười, vui vẻ nhào về phía bọn họ.
Bé Minh và A Khiếu giành trước ôm lấy hai cô em gái, mỗi người một cái, Tiểu Bồng không cướp được, xoay người ôm lấy eo cha, nhanh tay lẹ chân bò lên người anh nói: “Cha, con mệt quá à, cha mau ôm con đi.”
Lục Tĩnh Xuyên cười vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé nói: “Già đầu thế này rồi mà còn đòi cha ôm à.”
“Cha không ôm con, con bảo mẹ ôm con.” Cung Bồng Trạch tung ra đòn sát thủ.
Lục Tĩnh Xuyên: “… Được rồi, cha ôm.”
Cung Bồng Trạch cười toe toét, siết chặt lấy cổ của anh, nhẹ nhàng uốn éo đã chui ra sau lưng anh, hai chân kẹp lấy eo anh, cười hì hì nói: “Hay là cha cõng con đi.”
“Anh ta, cõng.”
Cung Phiên Phiên thấy anh trai như thế rất thú vị, duỗi tay bảo anh ba cõng mình.
“Phiên Phiên, anh cả cõng em.”
Bé Minh vốn dĩ đang ôm cô bé, lúc này hơi dùng linh lực nâng cô bé lên, sau đó đặt cô bé ngồi lên đầu vai mình, dùng tay kéo cánh tay cô bé, ngẩng đầu hỏi: “Phiên Phiên, anh cả cõng em như thế có được không?”
“Anh tai, vui quá.” Cung Phiên Phiên vui vẻ nhảy cẫng lên.
Thấy chị chơi vui như thế, em gái cũng học theo, bảo anh hãi cũng cõng cô bé như thế.
Những người khác huấn luyện xong đi đến, một đám đàn ông phơi nắng đen thùi đều nhìn chằm chằm vào hai chị em song sinh xinh đẹp đang yêu, phó chỉ huy đại diện mọi người hỏi: “Chỉ huy Lục, anh có năm đứa con lận hả? Còn có một đôi bé gái song sinh nữa à?”
“Đúng vậy, hai chị em song sinh, tháng sau tròn ba tuổi.”
Ánh mắt của Lục Tĩnh Xuyên khi nhìn về phía con gái tràn ngập cưng chiều và dịu dàng, cũng dạy dỗ bọn họ: “Phiên Phiên, Nhiễm Nhiễm, mau thưa các chú đi.”
“Con chào các chú.”
Hai chị em ngọt ngào chào hỏi, mở to hai đôi mắt trong suốt tò mò nhìn bọn họ.
“Chỉ huy Lục, sau này anh phải trông chừng hai cô con gái này cho cẩn thận đó, trong nhà nhớ nuôi nhiều chó vào.”
Phó chỉ huy vui đùa nhắc nhở anh, hai đứa nhỏ này quá xinh đẹp, sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân tuyệt sắc, nếu không phòng thủ cho kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám tiểu tử thối có ý đồ xấu xa bắt cóc đi mất.
Lục Tĩnh Xuyên nghe thế cong môi nói: “Đúng là cũng nên nuôi thêm vài con ch.ó rồi.”
Hai chị em sinh đôi không hiểu bọn họ nói cái gì, chị gái chỉ vào phòng bếp doanh địa cách đó không xa, giọng nói mềm mại lại ngọt ngào: “Cha, mẹ nấu cơm, nấu rất nhiều thịt, cho cha, anh tai và các chú ăn.”
“Đi thôi, đi ăn cơm thôi.”
Lục Tĩnh Xuyên cõng con trai đi trước, thấy hai đứa con trai cõng con gái chạy, cũng lớn tiếng dặn dò: “Bé Minh, A Khiếu, chạy chậm thôi, coi chừng làm em ngã.”
“Sẽ không ngã đâu.”
Hai anh em chạy rất nhanh, cách thật xa đã lớn tiếng hô to: “Mẹ, bọn con đói bụng, có cái gì ngon không vậy ạ?”
Cung Linh Lung xách theo hai thùng cơm từ trong phòng bếp đi ra, trong phòng bếp rất nóng, tóc của cô ướt đẫm, thấy ba đứa con trai đã đen hơn rất nhiều, cũng gầy đi, có chút đau lòng nói: “Nấu thịt kho tàu mà mấy đứa thích nhất, mau về ký túc xá lấy hộp cơm đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi.”
Thấy trong mắt vợ chỉ có ba đứa con trai, thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta cái nào, ánh mắt Lục Tĩnh Xuyên tràn ngập ai oán: “Cung Linh Lung, em không nhìn thấy anh sao?”
“Ui chu choa, xin lỗi, chỉ lo nhìn mấy cục cưng nhỏ, bỏ qua cục cưng bự nhà em rồi.”
Cung Linh Lung buông thùng gỗ trong tay xuống, cười vui vẻ đi lên, ôm cổ tặng cho anh một nụ hôn vô cùng dạn dĩ.
Lục Tĩnh Xuyên: “… Khụ khụ, em rụt rè chút nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận