Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 997


Nửa năm đầu năm 1978, Thôi Trí Viễn mới đi công tác từ nước Y về, vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của bạn họ cũ Cù Khâu Dương gọi đến, nói cha mẹ ông ấy nhờ bà con nhà họ Cù gửi thư nhà đến, bảo ông ấy tranh thủ thời gian đi qua đó nhận thư.
Thật ra từ năm ngoái ông ấy cũng đã nhận được thư của cha mẹ gửi đến, trong thư nói anh cả và em ba của ông ấy, ngoài ra còn có em rể và cháu trai đều bị bắt vào tù, ông ấy cũng không kinh ngạc về chuyện này chút nào.
Bọn họ đều người bò ra từ cùng một cái bụng mẹ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ông ấy biết rất rõ tính cách của anh em, sự tham lam và ích kỷ đã ăn sâu vào trong xương cốt của bọn họ, có lẽ mấy năm nay bọn họ đạt được địa vị cao sống làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, có lẽ lòng tham càng lúc càng lớn, hiện tại bị tống vào tù cũng đều là do bọn họ tự chuốc lấy mà thôi.
Trong thư cha mẹ không hề nhắc đến nửa chữ về tội danh và sai phạm của bọn họ, cũng không nói đến những tranh cãi của quá khứ, mỗi câu mỗi chữ đều đang giục ông ấy nhanh chóng về nước giúp đỡ gia đình.
Lúc đó ông ấy đọc thư xong lập tức quăng thư vào trong ngăn kéo, không nhờ người hồi âm cho bọn họ, cũng không cho người đi điều tra chuyện nhà họ Thôi, cứ coi như chưa từng nhận được bức thư này.
Nhưng ông ấy lại không ngờ rằng, nửa năm sau bọn họ lại gửi thư đến nữa.
Ông ấy quá hiểu biết cha mẹ của mình, lần này bọn họ gửi thư đến mục đích chắc cũng chẳng khác lần trước, cho nên ông ấy cũng không vội vàng chạy đến nhà bạn học lấy thư ngay, một tuần sau mới tranh thủ thời gian rảnh ghé đến.
“Người nhà họ Cung đều còn sống, Cung Vãn Đường cũng còn sống, nó còn sinh cho con một đứa con gái.”
Một câu nói trong thư làm Thôi Trí Viễn giật mình hoảng sợ thay đổi sắc mặt, lập tức xoay người muốn mua vé máy bay bay về nước ngay lập tức, nhưng lại bị Cù Khâu Dương kéo lại kịp lúc.
Cù Khâu Dương quá hiểu biết con người của cha mẹ nhà họ Thôi, ông ấy cho rằng tin tức trong thư chưa chắc là sự thật, có khả năng là do hai ông bà già họ Thôi muốn lừa gạt ông ấy về nước nên mới cố ý tung tin tức giả mà thôi.
Sự việc này liên quan đến Cung Vãn Đường, cho dù tin tức này là thật hay giả thì Thôi Trí Viễn đều không thể ngó lơ lá thư này, ông ấy cũng lập tức ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó lập tức liên lạc với công nhân trong công ty ở Hồng Kông, bảo bọn họ về nước hỏi thăm.
Chờ đợi hơn nửa tháng, đối với Thôi Trí Viễn mà nói, nửa tháng này sống một ngày chẳng khác nào một năm.
Chờ đến khi người được cử đi điều tra quay về báo tin tức tốt cho ông ấy, đêm hôm đó Thôi Trí Viễn mất ngủ, suốt đêm đều không nhắm mắt, cầm ảnh chụp lúc kết hôn của ông ấy và Cung Vãn Đường ngắm nhìn suốt một năm.
Đi xa hơn hai mươi năm mới về nước, tâm trạng của ông ấy rất phức tạp, nhưng vui vẻ chiếm đại đa số.
Trước khi gặp được hai mẹ con bọn họ, trong lòng ông ấy có vô số phỏng đoán, ông ấy cho rằng hai mẹ con bọn họ sẽ không muốn gặp ông ấy, cho rằng Vãn Đường hận ông ấy, con gái cũng sẽ hận ông ấy, sẽ không muốn tiếp xúc hay dính líu gì đến ông ấy, nhưng chờ đến khi thật sự liên lạc rồi mới phát hiện khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của ông ấy.
Hai mươi năm không gặp, người đứng bên cạnh bà không còn là ông ấy nữa, mà là một người đàn ông khác tên Hàn Tế, năm tháng để lại một chút dấu vết trên mặt bà, nhưng khí chất bình tĩnh lạnh nhạt kia lại chưa từng thay đổi.
Con gái của ông ấy trưởng thành rất xinh đẹp, trông rất giống mẹ, cô cũng đã kết hôn sinh con rồi, gả được cho một người chồng như ý, sinh được ba anh em sinh ba có thể làm người khác hâm mộ muốn chết.
Vào cái đêm mà bọn họ gặp nhau, không ai nhắc đến chuyện khó chịu năm xưa, bầu không khí hòa thuận hơn trong dự đoán của ông ấy rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận