Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt

Chương 979


Cuối tháng mười hai, mùa đông giá rét lạnh thấu xương, dưới ánh mắt lo lắng lưu luyến của mọi người trong nhà, bốn mẹ con Cung Linh Lung và giáo viên bạn học bước lên chuyến bay đi đến thủ đô nước D.
Nhóm bọn họ có hơn hai mươi người, trường học cử giáo viên đi theo, bên phía nước F cũng đã cho lãnh sự quán cử người đến đón máy bay.
Đây không phải là lần đầu tiên bốn mẹ con Cung Linh Lung ngồi máy bay, cũng đã nghe Thôi Trí Viễn nói không ít về chuyện nước ngoài, bọn họ cũng không căng thẳng hồi hộp và bất an như trong tưởng tượng, ngược lại các bạn học khác lại có cảm xúc d.a.o động khá lớn.
Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ bay trên không trung, trưa ngày hôm sau bọn họ hạ cánh xuống sân bay Olli của nước D.
Mọi người đều mang theo không ít hành lý, Cung Linh Lung dẫn theo ba đứa nhỏ lại càng nhiều hành lý hơn, mỗi tay đều đẩy một rương hành lý, trên rương hành lý lại chất hai túi hành lý to, trên vai cõng bao lô to, ba đứa nhỏ cũng đều cõng cặp sách, trong cặp sách là vật phẩm cá nhân và giấy chứng nhận của bọn họ.
“Ông ngoại!”
Vừa ra khỏi sân bay, ba anh em đã lập tức nhìn thấy Thôi Trí Viễn đứng ở bên ngoài, lập tức nhanh chân chạy đến.
Giáo viên Dương đi theo đoàn hỏi cô: “Cung Linh Lung, là cha của cô sao?”
“Là cha tôi, nửa tháng trước tôi đã liên lạc với ông ấy.”
Hiện tại gọi điện thoại đường dài rất khó khăn, nhất là ở trong nước, lần này cô cũng phải nhờ ông ngoại giúp đỡ, báo cho cha của cô biết thời gian cô và ba đứa con xuất phát đến nước F.
Lúc trước hai cha con bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở nước F, Thôi Trí Viễn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ở bên này từ nửa năm trước, mua nhà cho con gái sẵn rồi, chỉ còn chờ tin tức du học của cô được xác nhận mà thôi.
Lúc Thôi Trí Viễn nhận được điện thoại của cha vợ cũ thì đang ở nước M, ông ấy mất hai tuần để sắp xếp các loại công việc, ba hôm trước đã bay đến nước F, đến đây sắp xếp chỗ ở cho cô trước.
“Linh Lung, con không cần mang nhiều hành lý như thế, quần áo cứ chờ đến bên này lại mua mới là được rồi.”
Thôi Trí Viễn sải bước đến cầm lấy đồ đạc trong tay của cô, xách hết toàn bộ hành lý, chỉ để cô xách theo túi xách.
“Con chỉ cầm theo một bộ quần áo và giày để tắm rửa thôi, hai cái túi hành lý to này là do mẹ chuẩn bị, toàn là đồ ăn, còn có một vài loại thuốc linh tinh gì đó.”
Con cái đi xa mẹ lo lắng, Thôi Trí Viễn biết tính cách của Cung Vãn Đường, bốn mẹ con bọn họ rời xa nhà đi du học, bà chắc chắn sẽ rất lưu luyến và lo lắng, ước gì có thể nhét hết toàn bộ đồ tốt vào trong túi để cô mang đến.
Sau khi bọn họ đến đây, Thôi Trí Viễn đi đến gặp lãnh đạo và giáo viên Dương trò chuyện vài câu, cũng đến chào hỏi làm quen với lãnh đạo đại sứ quán đến đón máy bay.
Sứ quán cử xe đến đón, đó là một chiếc xe bus cỡ lớn, hiện tại sẽ lập tức đưa bọn họ đến trường học xử lý thủ tục ở trọ.
“Ông Thôi, mấy người Cung Linh Lung không ở lại trong ký túc xá, nơi bọn họ ở có cách xa trường học không?” Lúc rời đi giáo viên Dương hỏi một câu.
“Không xa, tôi cố ý chọn mua một căn nhà ở gần trường học, cách trường học chưa đến hai cây số.”
Thôi Trí Viễn mua một căn biệt thự, diện tích rất lớn, ông ấy cũng có chút hiểu biết về tình huống ở trường học nơi này, đưa ra lời mời: “Giáo viên Dương, giáo viên Mạnh, lần này hai người đến đây cũng sẽ đào tạo sâu thêm hai năm, hai người ở lại trong ký túc xá cũng không tiện cho lắm, hay là hai người dọn đến ở chung với Linh Lung đi?”
“Không cần, không cần đâu ông Thôi, chúng tôi ở trọ tại trường là được rồi, không cần làm phiền ông.” Giáo viên Mạnh trẻ tuổi lại nói.
“Không phiền gì cả, căn nhà tôi mua lại một căn biệt thự nhỏ hai tầng, có đến năm sáu phòng ngủ, hai người dọn đến vẫn có đủ chỗ ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận