Tam Quốc, Bắt Đầu Giác Tỉnh Thứ Nguyên Không Gian

Chương 540: Từ Châu thành.

Chương 540: Thành Từ Châu. Khi Hồ Tiểu Linh dẫn theo Trương Chi Duy đến phía sau trạm tàu lơ lửng, nhìn cái lối vào tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật. "Tít! Tít!" Hồ Tiểu Linh đứng trước lối vào, đột nhiên có tiếng nói vang lên, cùng lúc đó một đạo ánh sáng đỏ quét qua hai người. Trong mắt Hồ Tiểu Linh chỉ toàn vẻ hiếu kỳ, nhưng nó không hề nhúc nhích, còn Trương Chi Duy thì sợ hết hồn, nhưng thấy Hồ Tiểu Linh không có động tác gì, hắn cũng yên lòng. "Tít! Kiểm tra thông qua." Chủng tộc: Thanh Khâu Hồ tộc Tên: Hồ Tiểu Linh Giới tính: Nữ Quốc tịch: Đại Vũ Hoàng Triều. Hồ Tiểu Linh nhìn kỹ năng kiểm tra đo lường hiện trên bảng, không có phản ứng gì, dù sao ở Đại Hạ, chỉ cần là dân Đại Hạ, bất kể là linh thú hay nhân tộc đều sẽ phải nộp thông tin kỹ năng đo lường lên, sau đó được ghi chép lại ở chỗ quan phương của Đại Hạ. Mà thông tin này chính là CMND của Đại Hạ. Không có cái này thì ở Đại Hạ có thể nói là nửa bước khó đi, ví dụ như Trương Chi Duy không có hộ khẩu. Đột nhiên, một tiếng báo động chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của trạm. "Tít! Tít! Tít! Cảnh cáo! Kiểm tra thất bại! Phát hiện người ngoại vực!" Ánh sáng đỏ cảnh báo quét qua mỗi góc trạm. "Xoẹt xoẹt xoẹt! ! !" Khi ánh sáng đỏ bật lên, nhà ga vốn không một bóng người, trong nháy mắt xuất hiện năm nhân viên nhà ga mặc đồng phục. "Ong ong ong! ! Một luồng sát ý kinh khủng bao phủ lên người Trương Chi Duy. Năm người này chính là năm người phụ trách trạm tàu lơ lửng này. Vì nhà ga đa phần đều là tự động điều khiển, nên nhân viên công tác không có bao nhiêu. "Ngươi là người phương nào ?" Một nhân viên nhà ga cất giọng băng lãnh, mang theo uy nghiêm không ai sánh nổi. Ánh mắt hắn sắc bén như dao, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ. Trương Chi Duy bị nhân viên đột nhiên xuất hiện làm cho tim đập thình thịch. Hắn cảm nhận được sát ý làm cho hắn rợn tóc gáy, thân thể không tự chủ được run rẩy. Hắn đau khổ nghĩ: “Những người này thực lực cường đại như vậy, vừa rồi hẳn là mai phục gần ta, mà ta lại không hề phát hiện!" “Anh anh anh, xin chào, ta đến từ Thập Vạn Đại Sơn Thanh Khâu nhất tộc, người này là ta phát hiện, hiện tại ta cần dẫn hắn đến thành Từ Châu giao cho Ám Ảnh bọn họ." Đúng lúc này, Hồ Tiểu Linh nhảy lên, nửa ngồi trên kệ kiểm tra, anh anh anh mở miệng nói. Dù sao đây là có công nên Hồ Tiểu Linh nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở họ. Năm nhân viên công tác thấy vậy liền thu lại sát ý, dù sao cũng là người của mình, một nhân viên đứng dậy, liếc qua thông tin trên bảng kiểm tra rồi lên tiếng: "Hồ Tiểu Linh của Thanh Khâu nhất tộc, nếu ngươi phát hiện thì ngươi mang hắn đi đi." Sau đó người nọ vung tay lên, tiếng cảnh báo chói tai lập tức dừng lại, năm người cũng nhanh chóng rời đi, trở lại vị trí làm việc của mình. Chẳng mấy chốc, nhà ga liền khôi phục lại bình tĩnh, Trương Chi Duy thầm thở phào một hơi, may quá, may quá. "Lão đạo sĩ, chúng ta đi thôi." Hồ Tiểu Linh lườm Trương Chi Duy, lên tiếng. Nói xong, nó liền nhảy từ trên kệ kiểm tra xuống, hướng vào bên trong trạm tàu, Trương Chi Duy thấy vậy, vội vàng đuổi theo. Hai tiếng bất tri bất giác trôi qua, Hồ Tiểu Linh và Trương Chi Duy xuống tàu, nhìn thành quách hùng vĩ như một con thú khổng lồ thời Hồng Hoang. Khí tức hùng hậu đập vào mặt làm cho Nhất Nhân Chi Hạ Lão Thiên Sư Trương Chi Duy kinh hãi không thôi. “Anh anh anh! ! Thành trì thật là lớn! !“ Đôi mắt trong veo của Hồ Tiểu Linh lóe lên vẻ hưng phấn, nhìn thành Từ Châu tráng lệ trước mắt, không khỏi vui sướng kinh hô lên như tiếng chuông bạc. Lần này Hồ Tiểu Linh là lén chạy ra ngoài, hơn nữa nó vẫn luôn sinh sống ở Thập Vạn Đại Sơn, chưa từng thấy qua thành quách nào hùng vĩ đến thế. Đám đông xung quanh sớm đã quen, chỉ lơ đãng liếc con hồ ly nhỏ đáng yêu này, rồi tiếp tục bận bịu công việc của mình. Ở Đại Hạ phồn hoa, các chủng tộc rất nhiều, trong đó không thiếu những sinh vật kỳ lạ. Đúng lúc này, một đội binh sĩ mặc khôi giáp chỉnh tề đi tới. Chiến giáp của họ dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang, kèm theo từng tiếng va chạm. Một luồng khí xơ xác tiêu điều lập tức tràn ngập ra, bao phủ lấy một hồ ly một người xung quanh. Hồ Tiểu Linh cùng Trương Chi Duy nhìn nhau một cái, cả một hồ ly một người đều không hề có động tác thừa. . . . "Các ngươi chính là Hồ Tiểu Linh và người ngoại vực phải không, đi theo ta, Từ đại nhân đang chờ các ngươi" người đội trưởng trong đội quân đi ra, nhìn một hồ ly một người, thản nhiên nói. "Anh anh anh, không sai. Tiểu hồ ly Hồ Tiểu Linh đây ạ." Anh anh anh gật đầu đáp. Trương Chi Duy cũng gật đầu. "Ừm, đi thôi." Người đội trưởng gật đầu, lên tiếng nói thêm một câu rồi dẫn đường. Hồ Tiểu Linh và Trương Chi Duy thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng bước theo sát người đội trưởng. Nửa giờ sau. Đến trước phủ thành chủ thành Từ Châu, mắt Trương Chi Duy từ từ mở to, miệng hắn không thể khép lại trước sự chấn động trong lòng. Cảnh tượng trước mắt giống như một bức tranh tiên cảnh, làm người ta tâm trí hướng về... Linh khí nồng nặc tràn ngập xung quanh phủ, gần như có thể cảm giác được chúng hóa thành sương mù lượn lờ. Phủ thành chủ rộng lớn mênh mông, dưới ánh mặt trời hiện lên vẻ vàng son rực rỡ, giống như đang ở giữa chốn tiên cảnh thần thoại trong truyền thuyết. Dưới ánh mặt trời, vô số linh khí bao phủ làm cho cả phủ đệ thêm phần uy nghiêm trang trọng, làm lòng người kính sợ. Nó thậm chí còn vượt qua Tử Cấm Thành của Viêm Hoa, tỏa ra khí thế hùng vĩ và trang nghiêm không gì sánh được. Đây là một tòa phủ đệ tràn ngập vẻ thần bí và uy nghiêm, sự tồn tại của nó chính là một vẻ đẹp trấn nhiếp lòng người. Trương Chi Duy bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, ngay lập tức dừng chân. Đến tầm mắt có thể nhìn thấy đều là vẻ hùng vĩ tráng lệ. “Anh anh anh, thật là lợi hại nha, nơi này so với tộc địa Thanh Khâu Hồ tộc của chúng ta còn lớn hơn.” Lúc này, tiểu hồ ly phấn khích kêu anh anh anh, phá tan sự trầm lặng. Khi âm thanh vừa dứt, Trương Chi Duy mới hoàn hồn tỉnh táo lại. Sau đó hắn theo chân thị vệ bước vào phủ thành chủ. Dọc đường đi, Trương Chi Duy không ngừng chấn động như sóng thủy triều liên tục ập đến. Bọn họ đi qua những đại sảnh nguy nga lộng lẫy, qua lâm viên tinh xảo nhẵn mịn, mỗi một nơi đều như một bức tranh thơ mộng, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. Trong lòng Trương Chi Duy bị lay động sâu sắc, không khỏi cảm thán sự phi phàm và đồ sộ ở nơi đây. Cả một người một hồ ly tiếp tục tiến lên, mỗi một bước đều tràn ngập những điều mới lạ và kinh hỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận