Tam Quốc, Bắt Đầu Giác Tỉnh Thứ Nguyên Không Gian

Chương 187: Hạnh phúc sủi cảo quán.

"Chương 187: Quán sủi cảo hạnh phúc."
"Ah, Đế Quân, ngài hôm nay hóa trang cũng đẹp trai ngây người." Hứa Chử hơi có vẻ ngượng ngùng gãi gãi đầu, lên tiếng.
Lý Hạo liếc hắn một cái, nhếch mép cười trêu tức, "Được rồi, đừng có làm trò hề nữa, chúng ta đi tìm chút mỹ thực đi. Chỗ kia chẳng phải có quán 'Sủi cảo hạnh phúc' sao?"
Nói rồi, ánh mắt của hắn hướng về phía quán sủi cảo treo tấm biển bắt mắt ở đằng xa, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ.
Lời còn chưa dứt, hắn đã sải bước đi, hướng về phía quán sủi cảo mà tiến tới. Hứa Chử thấy vậy, gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thuận theo, theo sát phía sau, cũng bước nhanh theo sau.
Trong quán sủi cảo hạnh phúc ấm áp mà yên tĩnh, Mẫn Từ lẳng lặng ngắm nhìn chàng thanh niên đang say sưa đánh đàn dương cầm. Trên mặt nàng tràn đầy ý cười, trong mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, còn kèm theo một tia thâm tình khó phát hiện.
"Mẫn Từ, con đang nhìn gì đấy? Mau ra giúp ta gói sủi cảo đi." Đúng lúc này, tiếng gọi của người đàn bà trung niên từ trong bếp vọng ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mẫn Từ. Âm thanh ấy như tiếng chuông chùa buổi tối, kéo nàng từ trong ảo tưởng trở về thế giới thực tại.
Mẫn Từ vừa dứt tiếng "Dạ" thanh thúy, thì tiếng chuông gió ở cửa lại vang lên du dương, như đang nhắc nàng dừng lại công việc một chút. Nàng đang chuẩn bị vào bếp phụ giúp chuẩn bị đồ ăn thì một âm thanh ngoài cửa đã cắt ngang bước chân của nàng.
"Đinh linh --" Tiếng chuông quen thuộc và dễ nghe này, khiến Mẫn Từ theo phản xạ đáp lời: "Chào mừng quý khách, xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?"
Một giọng nói tao nhã, lịch sự lập tức vang lên: "Cho ta hai phần sủi cảo nhân thịt ngô, phần lớn."
Mẫn Từ nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc trang phục màu mực đang mỉm cười nhìn nàng, trong nụ cười ấy dường như ẩn chứa một thâm ý khó nói.
Trong khoảnh khắc ấy, gò má của Mẫn Từ hơi ửng đỏ, tựa như một đóa đào lơ đãng nở rộ trong làn gió thu nhè nhẹ.
"Tiểu thư... Tiểu thư." Lý Hạo thoáng thấy nàng ngây người, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười tao nhã lịch sự, nhẹ giọng gọi nàng hai tiếng.
"A!... À, hai vị, mời ngồi bên này."
Mẫn Từ như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, sắc mặt ửng hồng, vội vàng đi tới, dẫn Lý Hạo và Hứa Chử tới một bàn trống gần đó.
"Sủi cảo sẽ có ngay, xin mời đợi một lát."
Nàng dịu dàng nói, khôi phục vẻ chuyên nghiệp và tự nhiên, như đang nói với hai người rằng, nàng đã sẵn sàng cung cấp cho họ dịch vụ chu đáo.
Nói xong, Mẫn Từ nhẹ nhàng bước vào bếp, để lại Lý Hạo ngắm nhìn bóng lưng của nàng, rơi vào trầm tư sâu sắc. Ngay lúc này, giọng của Hứa Chử phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Đế Quân, ngài xem trên ti vi kìa."
Lý Hạo nghe tiếng, nhìn lên màn hình TV, thấy một hình ảnh chiến đấu ác liệt đang hiện lên. Một chiến binh mặc bộ giáp nóng rực như nham thạch, đang giao chiến với một con quái vật dữ tợn. Lửa tóe ra tứ phía, trận chiến vô cùng kịch liệt.
"Lại là Lava giáp..." Lý Hạo khẽ thì thầm, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc cùng suy nghĩ sâu xa. Hình ảnh này dường như đánh thức ký ức đã lâu của hắn, khiến trong lòng dâng trào sóng lớn.
Đây cũng là một trong những mục đích quan trọng mà hắn đặt chân vào vũ trụ giáp trụ này.
Trong khải giáp Tứ Nguyên Tố, hỏa diễm chi giáp -- Lava, nóng bỏng như lửa, đại diện cho sức mạnh vô tận và tình cảm mãnh liệt; biển gầm áo giáp -- Tsunami, sục sôi mãnh liệt, tượng trưng cho biển sâu và sức mạnh; cuồng phong áo giáp -- Tornado, mềm mại như gió, thể hiện sự tự do của tâm hồn và tốc độ; thép ròng áo giáp -- Cliff, cứng rắn như thép, giải thích cho ý chí bền bỉ và sự bảo vệ. Ngoài ra còn có một bộ Chung Cực áo giáp -- Thunder Atlas, lộng lẫy rực rỡ, tựa như sấm sét giáng trần.
Nghĩ đến những điều này, lòng Lý Hạo như bị đốt cháy, dường như lửa thiêu đốt đồng cỏ cháy rừng rực, nhưng hắn cần tìm lão nhân thần sơn, tên cáo già này để nói chuyện một chút.
"Chào hai vị, đây là sủi cảo thịt ngô mà quý khách đã gọi, xin mời từ từ dùng ạ." Giữa lúc Lý Hạo đang chìm trong suy tư, nghĩ cách giao tiếp với thần sơn lão nhân thì tiếng của Mẫn Từ vang lên nhẹ nhàng như gió xuân.
Mẫn Từ nhẹ nhàng bước tới, tay bưng một khay sủi cảo nóng hổi, hai chén sủi cảo xinh xắn được đặt trước mặt Lý Hạo và Hứa Chử. Vỏ sủi cảo mỏng, nhân đầy đặn, bốc hơi nóng nghi ngút, tỏa ra hương thơm hấp dẫn khiến người ta thèm thuồng.
"A, mùi thơm này thực sự quyến rũ lòng người." Lý Hạo hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên sự yêu thích đối với món ăn ngon, không kìm lòng được mà cảm thán.
"...Cảm ơn lời khen." Khuôn mặt Mẫn Từ ánh lên niềm vui, được khách hàng khen ngợi khiến cô cảm thấy ấm áp, trong lòng dâng lên niềm vui khó tả.
"Mời quý khách dùng bữa, nếu cần gì cứ gọi ạ." Nàng dịu dàng nói, trong giọng nói tràn đầy nhiệt tình và quan tâm. Sau đó, nàng nhẹ nhàng bước đi.
"Đế Quân, bộ khôi giáp kia thật là phong hoa tuyệt đại, khí phách anh hùng ngút trời." Hứa Chử trong mắt lóe lên vẻ ước ao, nhìn chăm chăm bộ Lava giáp trên màn hình TV, từ tận đáy lòng cảm thán.
"Trọng Khang, mau mau thưởng thức món sủi cảo ngon này đi." Lý Hạo mỉm cười, trong mắt thoáng chút bất đắc dĩ, "Cái bộ giáp kia, rồi một ngày nào đó ngươi cũng sẽ có thôi, ta đảm bảo với ngươi."
"Đấy là Đế Quân ngài nói nhé, không được nuốt lời đâu." Hứa Chử nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng, vui vẻ đáp lời.
"Đúng đúng đúng, ta đã nói rồi, mau ăn thôi." Lý Hạo có chút bất đắc dĩ gật đầu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lập tức, hắn không nói thêm gì với Hứa Chử mà tập trung vào đĩa sủi cảo trước mặt. Một miếng sủi cảo vừa vào bụng, trong mắt Lý Hạo lóe lên vẻ kinh ngạc, mùi vị này thật ngoài sức tưởng tượng. Tuy không thể so sánh với tay nghề tinh xảo của ngự trù trong cung, nhưng cũng coi như là món ngon mỹ vị.
Thời gian trôi đi... Nửa tiếng sau.
Lý Hạo và Hứa Chử đã ăn no bụng, thoải mái than một tiếng: "Thật là thoải mái!"
"Đế Quân, mấy món sủi cảo này quả thực có một hương vị rất riêng." Hứa Chử cũng lên tiếng.
Còn ở quầy thu ngân cách đó không xa, Mẫn Từ mắt thấy hai người kia chén bát chồng chất như núi, kinh ngạc đến mức cằm suýt rớt xuống. Cả đời này nàng chưa từng thấy ai có sức ăn kinh khủng như vậy.
Cần biết rằng, một phần sủi cảo lớn cũng đủ làm cho một nam tử trưởng thành no bụng, nhưng hai người Lý Hạo và Hứa Chử lại liên tiếp tiêu diệt hơn ba mươi bát, sức ăn như vậy, thật đúng là kỳ tích nhân gian, khiến người ta khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận