Tam Quốc, Bắt Đầu Giác Tỉnh Thứ Nguyên Không Gian

Chương 279: Bạch Nguyệt Khôi làm thị nữ.

"Chương 279: Bạch Nguyệt Khôi làm thị nữ.
"Đế Quân, ta cả gan hướng ngài cầu xin viện trợ." Bạch Nguyệt Khôi thanh âm mang theo một tia khẩn thiết, ánh mắt của nàng kiên định chấp nhất, "Ta hy vọng ngài có thể xuất thủ, trợ giúp nhân loại triệt để diệt trừ Mã Na sinh thái, tiêu diệt tất cả Phệ Cực Thú."
Lý Hạo nghe vậy, nhếch miệng lên một vệt trào phúng nhẹ, hắn nhìn Bạch Nguyệt Khôi, chậm rãi mở miệng: "Ồ? Ngươi liền khẳng định như vậy ta có năng lực đem Phệ Cực Thú toàn bộ diệt tuyệt?"
"Hơn nữa ta tại sao phải giúp các ngươi tiêu diệt Mã Na sinh thái đâu?" Lý Hạo dừng lại một chút, tiếp tục nói.
Bạch Nguyệt Khôi hơi sững sờ, nàng hít sâu một hơi, dường như đưa ra quyết định trọng đại: "Ta Bạch Nguyệt Khôi nguyện ý trở thành thị nữ của Đế Quân, phụng dưỡng ngài, chỉ vì ngài có thể xuất thủ tương trợ."
Hạ Đậu và những người khác nghe đến đó, không khỏi vội vã lên tiếng khuyên can: "Bạch lão bản, Nguyệt Khôi tỷ, ngươi đây là..."
Bạch Nguyệt Khôi khoát tay áo, cắt đứt lời của bọn họ, đôi mắt trong suốt của nàng nhìn thẳng Lý Hạo, dường như muốn nhìn sâu vào nội tâm của hắn.
Mấy chục năm qua, Bạch Nguyệt Khôi nắm trong tay sức mạnh cường đại, nàng chứng kiến đủ sự sinh tử luân hồi của thế gian, những mặt xấu xí và tốt đẹp của nhân tính. Nhưng, những điều đó không làm cho tâm hồn nàng vặn vẹo, ngược lại càng thêm kiên định niềm tin của mình.
Niềm tin của nàng chỉ có một -- đó chính là tiêu diệt Mã Na sinh thái, phá hủy Tinh Tuyền, diệt trừ dây leo, trảm sát tất cả Phệ Cực Thú cấp Quân Chủ, để cho nhân loại Hỏa Chủng có thể kéo dài, trở lại thế giới cũ mà mọi người từng quen thuộc.
Vì tín niệm này, nàng không tiếc trả bất cứ giá nào, thậm chí nguyện ý làm thị nữ cho người khác. Cả đời của nàng đều nỗ lực vì mục tiêu này, chưa từng dừng lại.
Ánh mắt Lý Hạo nhìn Bạch Nguyệt Khôi trong giây lát, sau đó bật cười lớn: "Ha ha ha, Bạch Nguyệt Khôi, thỉnh cầu của ngươi ta đồng ý. Ta sẽ tiêu diệt cả Mã Na sinh thái và Phệ Cực Thú."
Mục tiêu ban đầu khi họ đến thế giới này chính là lũ Phệ Cực Thú này. Bây giờ lại có thể dễ dàng có được một vị thị nữ phong thái yểu điệu, tài hoa hơn người, trong lòng Lý Hạo tự nhiên vô cùng vui vẻ.
"Ân đức của Đế Quân, Bạch Nguyệt Khôi vô cùng cảm kích." Bạch Nguyệt Khôi khẽ nói, trong lòng dù có chút không cam tâm, nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng cùng chờ mong. Dù sao, sau khi bỏ ra hơn mười năm nỗ lực, cuối cùng nàng cũng đã thấy được thành quả.
Lý Hạo phất phất tay, mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, đây là ngươi nên được hưởng. Hơn nữa, chuyện của ca ca ngươi, ta cũng sẽ vì ngươi cứu tỉnh."
"Đế Quân, người của Ata đã về." Câu nói còn chưa dứt, đạo ám ảnh khi trước lại lần nữa bước vào, cung kính bẩm báo.
Lý Hạo khẽ gật đầu, đôi mắt sáng như đuốc quan sát vị Ám Ảnh Sứ Giả này, thản nhiên nói: "Hãy để cho bọn họ chờ một lát."
"Tuân mệnh, Đế Quân." Âm thanh Ám Ảnh Sứ Giả trầm thấp mà cung kính, lập tức xoay người, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Lý Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bạch Nguyệt Khôi bên cạnh, giọng nói lộ ra vẻ kiên định không thể nghi ngờ: "Bạch Nguyệt Khôi đi thôi, ta sẽ mang các ngươi trở về đại hạ."
"Vâng, Đế Quân." Dù không hiểu ý gì, nhưng Bạch Nguyệt Khôi cùng những người khác vẫn đáp lời.
"Văn Ưu, thế giới này, ta giao lại cho ngươi." Lý Hạo quay lại nhìn Lý Nho, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng và kỳ vọng.
"Nhất định không phụ sự phó thác của Đế Quân." Lý Nho cung kính cúi đầu, giọng nói kiên định mạnh mẽ, đáp lại lời căn dặn của Đế Quân.
Trong khoảnh khắc trang nghiêm thần thánh này, sự tin tưởng và kỳ vọng của Lý Hạo như một dòng nước ấm, sưởi ấm trái tim Lý Nho. Hắn hiểu, đây là sự tín nhiệm và phó thác của Đế Quân đối với hắn, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực, không phụ kỳ vọng.
Lý Hạo gật đầu, sau đó dẫn đầu đi xuống, những người khác thấy vậy cũng vội vã đi theo.
---
Bên ngoài quân doanh, một tòa pháo đài không trung tựa chiến hạm không gian lẳng lặng trôi nổi trên bầu trời, sự hùng vĩ và thần bí của nó làm cho vùng trời này thêm một nét đặc sắc riêng. Trong bầu không khí trang nghiêm này, Mark cùng các đồng đội đã sớm có mặt ở quân doanh và im lặng chờ đợi.
"Nhiễm Băng tỷ, chúng ta thực sự sắp đến cái thế giới xa xôi kia sao?" Erika, Tiểu La Lỵ nổi danh hung hăng, lúc này lại lộ ra một tia lo lắng hiếm thấy, trong giọng nói tràn đầy sự không chắc chắn về tương lai.
Nghe vậy, Nhiễm Băng ánh mắt kiên định nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, Erika. Đế Quân là một người mạnh mẽ như vậy, sự thông minh và sức mạnh của ngài vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta. Ngài đã hứa, nhất định sẽ không nuốt lời." Trong giọng nói của nàng, tràn đầy sự ngưỡng mộ và tin tưởng đối với Đế Quân. Bởi vì trong mắt họ, Đế Quân là một sự tồn tại như vậy, mạnh đến mức đủ để coi thường cả thế giới thì sao lại phải nói dối với đám phàm nhân như bọn họ?
Hình bóng Lý Hạo nhanh chóng đến gần, Mark và những người khác vội vàng tiến lên đón, đồng thanh hành lễ, cung kính hô: "Đế Quân."
Lý Hạo khẽ gật đầu, xem như đáp lại, lập tức vung tay nhẹ nhàng, như thể làm phép, một bức tường không gian đột nhiên xuất hiện, bao phủ lấy Mark, Ata và toàn bộ các tướng sĩ bên trong. Sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.
"Cung tiễn Đế Quân!" Trong khoảnh khắc trang nghiêm này, các tướng sĩ trong quân doanh dưới sự hướng dẫn của Lý Nho, đồng thanh hô lớn, âm thanh vang dội, thể hiện sự ngưỡng mộ và trung thành đối với Lý Hạo.
Trên quảng trường thiên công viện, Viêm Hoàng đại lục, một bức tường không gian hư ảo đột nhiên xuất hiện, các vệ binh xung quanh có vẻ đã quen, không hề dao động. Sau đó, Lý Hạo cùng Mark và những người khác lần lượt xuất hiện từ trong bức tường không gian, tựa như đến từ một thế giới khác vượt qua không thời gian. Các vệ binh và người trong thiên công viện thấy vậy, lập tức chỉnh tề bước ra, cúi mình hành lễ, lớn tiếng cung kính: "Tham kiến Đế Quân!"
Lý Hạo gật đầu nhẹ, ra hiệu đáp lại, ôn tồn mở lời: "Đứng lên đi, mọi người tiếp tục làm việc, Thiên Hạc, Mã Quân, hai người các ngươi ở lại." Âm thanh tuy nhẹ, nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Rất nhanh, những người của thiên công viện lần lượt rời đi như triều rút, chỉ còn lại Thiên Hạc và Mã Quân hai người, giống như hai tảng đá ngầm, thủ vững tại chỗ. Sau đó, Lý Hạo lại sai một người vệ binh dẫn Mark và đồng đội rời đi, bảo đảm họ được sắp xếp thích đáng.
"Thiên Hạc, Mã Quân, nghiên cứu giáp xác sinh vật tiến triển đến đâu rồi?" Lý Hạo nhìn hai người, nhẹ nhàng hỏi.
Nụ cười trên mặt Mã Quân càng thêm rạng rỡ, tựa cơn gió xuân, hắn khẽ đáp: "Đế Quân, xin mời theo bọn ta di chuyển." Trong lời nói của hắn, lộ ra một sự tự tin và mong chờ khó diễn tả bằng lời, từ khi có được kỹ thuật cốt lõi của Phệ Cực Thú, nghiên cứu giáp xác sinh vật như mặt trời ban trưa, đạt được sự tiến bộ vượt bậc.
Dưới sự dẫn dắt của hai người, Lý Hạo bước đi, tiến về phía trước trên một hành trình không xác định. Nội tâm hắn tràn đầy chờ đợi và hiếu kỳ, muốn xem chiếc áo giáp sinh vật này đã phát triển đến mức nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận