Tam Quốc, Bắt Đầu Giác Tỉnh Thứ Nguyên Không Gian

Chương 40: Lạc Dương

Chương 40: Lạc Dương
Thời gian trôi nhanh, bảy ngày thoáng chốc đã qua, đoàn người Lý Hạo thuận lợi vượt qua sóng lớn dữ dội Hoàng Hà, qua khỏi Bắc Mang Sơn hùng vĩ, cuối cùng cũng đến được thành Lạc Dương cổ kính.
Lý Hạo ngắm nhìn tường thành nguy nga trước mắt, nó mang trên mình vẻ tang thương của thời gian và dấu ấn lịch sử nặng nề. Bên ngoài cửa thành, dân chúng tấp nập, bận rộn nhưng trật tự ra vào. Còn những công tử khoác áo gấm, thì thong thả dạo bước trên đường phố, phô bày sự phồn hoa và giàu có của Lạc Dương.
Tại kinh đô Lạc Dương này, Lý Hạo cảm nhận được lịch sử sâu dày và văn hóa mỹ lệ, như thể đang lạc vào một bức tranh tráng lệ, hùng vĩ.
"Thái bá phụ, Diễm nhi, con đường của chúng ta sẽ rẽ nhánh ở đây." Lý Hạo nhẹ nhàng thu ánh mắt thâm tình, hướng về phía Thái Ung và Thái Diễm bên cạnh, giọng nói mang theo nụ cười ấm áp.
"Ồ? Hạo Hiên, ngươi không định đi cùng chúng ta sao?" Thái Ung chau mày, lời nói lộ ra vẻ khó hiểu và thân thiết.
"Đúng vậy, Hạo Hiên ca ca, huynh muốn đi đâu?" Thái Diễm cũng lộ vẻ bối rối, đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ hỏi han.
"Thái bá phụ, Diễm nhi, xin hãy yên tâm. Sau khi ta giải quyết xong chuyện cần làm, nhất định sẽ đến quý phủ bái kiến bá phụ, cùng các người hội ngộ." Nụ cười của Lý Hạo vẫn ấm áp như trước, tựa làn gió xuân, làm lòng người dễ chịu.
Thái Ung nghe vậy, không khuyên can thêm, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý. Ông biết rõ, khuyên nhủ lúc này có vẻ thừa thãi, chỉ cần chờ tin tốt là được.
"Hạo Hiên, vậy ta và Diễm nhi sẽ ở đây chờ huynh đến thăm." Thái Ung tao nhã lịch sự mở lời, giọng nói thể hiện sự tin tưởng và chờ mong đối với Hạo Hiên.
Thái Diễm đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên ánh nhìn không rời. Nàng nhẹ giọng nói nhỏ, mang theo chút giọng nũng nịu: "Hạo Hiên ca ca, huynh cũng đừng quên ước hẹn giữa chúng ta nha."
"Thái bá phụ, Diễm nhi, chúng ta xin cáo biệt." Lý Hạo cúi đầu thi lễ, lời nói ẩn chứa sự lưu luyến và cảm khái. Hắn quay sang dặn dò Nhị Hổ: "Nhị Hổ, ngươi điều mười người tinh nhuệ, hộ tống Thái bá phụ bọn họ về nhà."
"Tuân lệnh, chủ công." Nhị Hổ cũng vái chào, giọng nói kiên định mạnh mẽ, thể hiện sự trung thành với chủ công và sự coi trọng nhiệm vụ.
Nói xong, Lý Hạo dẫn đám Hổ Tiếu quân còn lại lên đường. Thái Diễm và Thái Ung đứng cạnh nhau, dõi theo bóng lưng Lý Hạo ngày một xa, trong mắt Thái Diễm đầy vẻ luyến tiếc.
Trong những ngày ở cùng nhau, nàng đã nảy sinh sự ỷ lại sâu sắc với người ca ca hơn mình vài tuổi này. Sự kiên nghị, trí tuệ và ấm áp của hắn, khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm. Giờ đây, sự rời đi của hắn khiến lòng nàng trống trải, như thể mất đi chỗ dựa quan trọng nhất.
Thái Ung dịu dàng thu tầm mắt lại, ánh mắt nhìn sang Thái Diễm, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói: "Diễm nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."
Thái Diễm bị lời của phụ thân kéo ra khỏi trầm tư, nàng vội vàng thu lại ánh mắt trông về phía xa, trên mặt lộ ra chút hoảng loạn, nhanh chóng đáp lại: "A, đúng vậy, phụ thân, con hiểu rồi."
Thái Ung nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia thâm ý, làm sao ông không biết tình cảm đặc biệt của Thái Diễm dành cho Lý Hạo? Trong lòng ông không khỏi cảm thán, đúng là con gái lớn không giữ được. Nhưng ông không nói nhiều, chỉ nhìn nàng với ánh mắt bao dung và từ ái, chờ đợi nàng trưởng thành và lựa chọn.
***
Thời gian phân định tuyến...
Sau khi chia tay với đám người Thái Ung, đoàn người Lý Hạo bắt đầu đi xuyên qua đại lộ rộng lớn của Lạc Dương. Đại lộ này như con rồng khổng lồ, không chỉ giăng khắp nơi, mà còn xuyên suốt trung tâm thành phố. Bắc Cung và Nam Cung, hai cụm cung điện nguy nga, xa xa đối diện nhau, tựa như đang bảo vệ sự tôn nghiêm và vinh quang của cố đô này. Giữa hai cung điện, một cây cầu trên không được xây dựng, nối liền hai khu huy hoàng phía nam và phía bắc.
"Chủ công, Lạc Dương đế đô quả nhiên không tầm thường, so với bất kỳ thành thị nào chúng ta đã đi qua đều phồn hoa lộng lẫy hơn." Nhị Hổ ngắm nhìn dòng người không ngớt, trong mắt ánh lên vẻ khen ngợi, từ tận đáy lòng cảm thán.
"Ha ha..." Lý Hạo chỉ cười nhạt đáp lại, nhưng trong sự phồn hoa có vẻ rực rỡ của thành phố này, lại ẩn chứa những góc tối tăm sâu thẳm.
Ánh mắt Lý Hạo dừng lại ở mấy người dân lưu vong, họ như những món hàng bị bỏ đi, quỳ gối trước cửa các hộ giàu có, để mặc người ta lựa chọn, như những con rối bất lực, bị sắp đặt một cách tàn nhẫn.
Thật là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra! Dù là ở Lạc Dương đế đô, cũng khó tránh khỏi sự thay đổi lòng người, huống chi là ở những châu quận xa xôi khác?
Trong mắt Lý Hạo thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ và phẫn nộ, hắn biết thế giới này không hề tốt đẹp như vẻ ngoài, nhưng hắn vẫn hy vọng một ngày nào đó, ánh sáng mặt trời có thể chiếu rọi đến những góc tối này, để mọi người đều có thể sống cuộc sống tự do và bình đẳng.
"Đi thôi, làm xong việc, chúng ta còn phải quay về Tịnh Châu." Lý Hạo bất lực lắc đầu, sau đó gọi Nhị Hổ và mọi người rời đi, hiện tại hắn cũng không thể thay đổi được thời đại này, chỉ có thể đi từng bước xem sao.
Tây Viên, nơi phồn hoa ngày xưa, nay đã trở thành nơi giao dịch mà Hán Linh Đế tùy ý vơ vét của cải. Vinh quang của ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là sự tham lam và đồi trụy vô tận. Lý Hạo nhìn mảnh đất từng là Nhạc Thổ trước mắt, lòng không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.
Nhìn những chức quan được niêm yết công khai, trong lòng Lý Hạo dâng lên cảm giác sai trái khó tả.
Một tiểu thái giám đang làm nhiệm vụ trong cung, nhìn thấy đoàn người Lý Hạo chậm rãi đi tới, trong ánh mắt có chút lười biếng, giọng nói có phần không thèm đếm xỉa: "Mấy vị xem đi, có chức quan nào cần mua không? Ở đây có đủ loại chức quan, tự các ngươi xem."
Lý Hạo lướt mắt nhìn qua tờ giấy niêm yết giá, cười nói: "Ta muốn mua chức Thái thú Nhạn Môn."
"Thái thú Nhạn Môn, ta nhớ đã có người mua rồi, ngươi chọn chức khác đi." Tiểu thái giám thấy có khách đến liền vui mừng, nhưng nghe thấy yêu cầu chức Thái thú Nhạn Môn thì liền nhắc nhở.
Lý Hạo mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp lụa tinh xảo, đưa cho tiểu thái giám, đồng thời khéo léo đưa cho hắn một túi bạc nặng trịch: "Công công chỉ cần chuyển cái hộp này cho Trương Nhượng đại nhân, ông ta tự có an bài. Chức Thái thú Nhạn Môn, ta nhất định phải có được."
Tiểu thái giám nhận lấy túi bạc, cảm nhận được sức nặng trong tay, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Yên tâm, ta sẽ trình cái hộp này lên cho Trương Nhượng đại nhân. Chỉ là đại nhân có muốn gặp ngươi hay không, thì ta không biết."
"Làm phiền công công phí tâm, tất cả đều tùy duyên thôi." Lý Hạo chắp tay thi lễ, thái độ khiêm nhường.
Dứt lời, tiểu thái giám cầm theo hộp lụa và túi bạc rời đi, bóng dáng dần khuất sau tường cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận