Tam Quốc, Bắt Đầu Giác Tỉnh Thứ Nguyên Không Gian

Chương 09: Tình báo

Chương 09: Tình báo Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, trong lúc lơ đãng, ánh chiều tà đã lặng lẽ khuất bóng phía tây, nhuộm chân trời thành một dải hào quang rực rỡ.
Lý Hạo cùng Trương Liêu đứng cạnh nhau, bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo. Việc sau khi tàn sát Vương Đình Tiên Ti, làm sao để vận chuyển an toàn số tài vật kia đã trở thành một vấn đề không nhỏ trước mắt hai người. Dù sao, chỉ dựa vào sức của hai người bọn họ, khó có thể mang theo quá nhiều của cải.
"Ha ha, Văn Viễn, sao phải buồn lo vô cớ?" Lý Hạo vỗ vai Trương Liêu, cười trấn an nói, "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chúng ta cứ đi một bước tính một bước thôi."
Trương Liêu nghe vậy cũng thoải mái bật cười, không còn để tâm đến những chuyện vặt vãnh này nữa. Hắn biết rõ, đôi khi quá lo lắng chỉ khiến thêm phiền não, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, quản sự Mi dẫn theo hai tiểu nhị đi đến. Trên tay bọn họ cầm hai bình rượu màu sắc bắt mắt, rõ ràng là chuẩn bị cho hai người Lý Hạo.
"Hai vị đại nhân, đây là rượu ngon do chính nhà chúng tôi chế biến." Quản sự Mi cung kính dâng rượu lên, "Mời đại nhân thưởng thức."
"À, vậy ta xin không khách sáo." Lý Hạo liếc nhìn quản sự Mi, không khách khí nhận lấy.
"Xin hỏi lão trượng, ngài là người của thương đội nào?"
"Khởi bẩm công tử, chúng ta là Mi gia ở Từ Châu." Quản sự Mi thấy Lý Hạo nhận rượu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ban đầu lão chỉ đến thử một phen thôi, nếu có thể kết giao với hai vị đại nhân xem ra không phải người bình thường này, thì đúng là một thu hoạch bất ngờ.
"À, Mi gia Từ Châu sao?" Ánh mắt Lý Hạo lóe lên một tia khác thường, Mi gia Từ Châu, đây chẳng phải là một trong bốn đại thương nhân cuối thời Đông Hán sao.
Mà gia chủ hiện tại là Mi Trúc, chính là một phú thương ở Từ Châu, tổ tiên của hắn đời nào cũng kinh doanh khai khẩn, nuôi không ít người làm công, ước chừng gần mười ngàn người, tài sản hơn một ức.
Đến khi nhà Đông Hán diệt vong, hắn sẽ gả em gái cho Lưu Bị, đồng thời còn điều động hai nghìn người cùng vàng bạc gấm vóc giúp đỡ quân đội của Lưu Bị, nhờ đó mà Lưu Bị đang trong cơn nguy nan lại có thể phục hồi lại.
Hễ có động một chút là sẽ quyên góp tiền của cho Lưu Bị, hai nghìn người làm lấy ra chẳng hề chớp mắt, quả đúng là thổ hào.
Chẳng lẽ hắn cũng muốn đánh một mẻ vào thổ hào sao, thôi chuyện này để sau rồi tính.
"Đúng vậy, thưa công tử. Không biết quý danh của công tử là gì?" Quản sự Mi gật đầu.
"Ta tên Lý Hạo, đây là huynh đệ của ta Trương Liêu."
"Vậy quản sự Mi, chi bằng làm một mối làm ăn với chúng ta đi, hiện tại ta có một số tiền lớn không xử lý được, ta muốn nhờ quản sự Mi giúp ta giải quyết một chút, không biết ý của quản sự Mi thế nào?" Lý Hạo nghĩ đến số tiền cướp được từ Tiên Ti trong sơn động, liền lên tiếng nói.
Trương Liêu ở bên cạnh nghe vậy, hai mắt sáng lên, chủ công nghĩ ra chủ ý này quả thật quá hay, đến lúc đó bọn họ trực tiếp đến Mi gia đòi tiền là xong, như vậy quả là quá dễ dàng.
"A!" Vẻ mặt quản sự Mi ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng gì thì bỗng nhiên đã có một mối làm ăn lớn tới rồi.
"Sao, quản sự Mi không được sao?" Lý Hạo thấy vậy, nghĩ rằng không được, liền mở miệng hỏi.
Lúc này quản sự Mi mới hồi phục tinh thần lại, lão nhìn Lý Hạo, trong mắt thoáng qua một chút do dự. Lão biết Lý Hạo không phải người tùy tiện, nếu mở miệng nhờ lão giúp đỡ, vậy chắc chắn là có chuyện khó xử.
"Công... công tử được, nhưng mà ta muốn xem qua số lượng chỗ của ngài một chút, như vậy ta mới có thể đưa ra cái giá tốt nhất cho công tử được?" Quản sự Mi cẩn thận dò hỏi. Lão rất sợ chọc giận hai sát tinh này, vội nói tiếp: "Nhưng mà công tử Lý yên tâm, cam đoan sẽ đưa cho ngài một cái giá vừa ý."
Những lời này của quản sự Mi thực sự làm Lý Hạo ngạc nhiên một chút. Hắn nhìn quản sự Mi, lại nhìn hai người đối diện, mỉm cười: "Quản sự Mi, cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi đi qua."
Nghe được lời này, trong lòng quản sự Mi không khỏi dâng lên một nỗi do dự. Lão bản năng kháng cự sự cám dỗ mạo hiểm, nhưng khi ánh mắt chạm đến Lý Hạo cùng đồng bọn, lão quyết định liều một phen, gật đầu đồng ý, quyết định ngày mai cùng đi tìm tòi sự thật.
Sau khi chính sự đã bàn xong, Lý Hạo liền tự nhiên chuyển hướng sang việc điều tra về Vương Đình Tiên Ti. Dù sao thì thương đội của quản sự Mi cũng có qua lại làm ăn với người dị tộc, nói không chừng đã từng giao thiệp với Vương Đình Tiên Ti thần bí kia.
"Công tử Lý, về tình hình gần đây của Vương Đình Tiên Ti, ta quả thực có biết một chút... Thực ra, chúng ta vừa mới từ chỗ đó trở về." Quản sự Mi hơi trầm ngâm, lập tức mở miệng chia sẻ.
Lý Hạo nghe vậy, trong mắt lóe lên tia hứng thú, hắn cười thâm sâu nói: "Có thể giao tiếp với Vương Đình Tiên Ti, Mi gia không hổ là một trong bốn đại thương gia Đông Hán, thực lực phi phàm."
"Công tử Lý, đừng hiểu lầm, Mi gia chúng ta chỉ là giao dịch một ít rượu và muối với người Tiên Ti mà thôi." Quản sự Mi thấy thế, sợ Lý Hạo hiểu lầm rằng Mi gia là loại thương nhân bán nước, liền vội vàng giải thích.
Lý Hạo nghe xong, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Quản sự Mi nói đã cho hắn biết, tuy là Mi gia có vẻ giao dịch với người Tiên Ti, nhưng thực chất chỉ là để đổi lấy một số vật tư cần thiết, bọn họ không có ý định phản quốc.
Quản sự Mi tiếp lời: "Công tử Lý, ngài cũng biết, Mi gia chúng ta ở địa phương này coi như có chút tiếng nói, người Tiên Ti tuy mạnh, nhưng chúng ta cũng không muốn chứng kiến mâu thuẫn giữa hai nước gia tăng. Chúng ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh buôn bán, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu bình an vô sự."
"Ta hiểu rồi, quản sự Mi cứ nói cho ta biết tình hình gần đây của Vương Đình Tiên Ti xem thế nào." Lý Hạo cắt ngang đề tài, quay lại chính sự, hắn muốn biết gần đây Tiên Ti có động tĩnh gì không.
"Công tử Lý, dạo gần đây Vương Đình Tiên Ti Phong Vân hội tụ, đại quân tập kết, nhân số có đến mấy trăm ngàn quân, hơn nữa rất nhiều bộ lạc dồn dập kéo về Vương Đình, hình như có ý đồ xâm lược." Trong lời nói của quản sự Mi, trong ánh mắt mang theo vài phần khác lạ thăm dò, tựa hồ như đang suy đoán liệu hung thủ tàn sát bộ lạc Tiên Ti có phải cũng liên quan đến hai người Lý Hạo này hay không.
Nhưng dù thế nào lão cũng không thể ngờ được, hai vị thanh niên nhìn như vân đạm phong khinh này lại hóa ra là hung thần đã tàn sát mười vạn người của bộ tộc Tiên Ti, mà còn chỉ dựa vào sức của hai người, đã hoàn thành hành động kinh thiên động địa này.
Lý Hạo và Trương Liêu nhìn nhau cười, trong mắt lóe lên một tia sát ý mạnh mẽ, chợt lóe rồi biến mất. Sau đó, bọn họ lại tiếp tục cùng quản sự Mi trò chuyện về những chuyện vụn vặt khác, cho đến khi màn đêm buông xuống, sao đầy trời. Đến tầm 10 giờ đêm, quản sự Mi cáo từ hai người, trở về doanh địa của mình.
Đợi quản sự Mi đi khỏi, Trương Liêu thản nhiên nói: "Chủ công, bọn người Tiên Ti kia hình như đang có ý định tập kết, có ý đồ đối đầu với chúng ta."
Khóe miệng Lý Hạo hơi cong lên, lộ ra vẻ khinh thường, thản nhiên nói: "Dù sao thì con kiến hôi có nhiều hơn nữa cũng chỉ là kiến hôi. Chúng mà tự tụ lại một chỗ, ngược lại tiết kiệm cho chúng ta việc đi tìm kiếm xung quanh, một lưới tóm gọn luôn."
Trương Liêu nghe vậy cũng cười nhẹ một tiếng, rất tán thành sự cơ trí của chủ công. Hắn biết rõ, dù là bản thân hắn hay là chủ công đều có thực lực phi thường. Nhất là cái tiên thuật thần bí khó dò của chủ công, đủ để khiến bất cứ kẻ địch nào cũng phải kinh hồn bạt vía.
Nhưng Trương Liêu không biết rằng, thực lực của Lý Hạo tuy mạnh nhưng lại khó duy trì được lâu. Lôi Hỏa lực toàn lực bộc phát chỉ có thể duy trì trong một canh giờ ngắn ngủi. Điều này đã trở thành một đại ẩn hoạ trong chiến đấu của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận