Tam Quốc, Bắt Đầu Giác Tỉnh Thứ Nguyên Không Gian

Chương 203: Dân chúng chờ mong.

Ngoài Vương Ngữ Yên và A Châu, hai người mang trong lòng chờ mong tột độ với kỳ thi khoa cử, thì ở khắp mọi nơi trên lãnh thổ Đại Hạ, hầu như không ai là không biết chuyện này. Trong khoảnh khắc, dân chúng ở các thành trấn lớn nổi lên như thủy triều, trên mặt ai nấy đều tràn đầy kích động và hưng phấn. Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng họ cũng đón được ngày này.
"Trời đất ơi, ngày thi khoa cử cuối cùng cũng định rồi, mùng 9 tháng 9, ta nhất định sẽ bước lên sân khấu rộng lớn của Đại Hạ, trở thành lực lượng trung kiên của quốc gia."
"Gánh vác đất nước, đó là mộng ước từ trước đến nay của ta, hôm nay cuối cùng đã đến. Ta muốn cho Đế Quân thấy tài năng của ta. Cái Đế Quân mong cầu, không phải là những thư sinh chỉ biết vùi đầu học hành, mà ta, lại không phải như vậy. Ta đã học cả văn lẫn võ, chính là để hiến thân cho Đế Vương."
"Đế Quân nhân từ, đã chu toàn sắp xếp cho những người đi thi chúng ta một cách chu đáo, giúp chúng ta không phải lo lắng về chuyện cơm áo, có thể chuyên tâm ôn luyện. Lần khoa cử này, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không phụ kỳ vọng của Đế Quân. Nhất định phải thi được kết quả tốt, để báo đáp quân ân."
"Đế Quân thật anh minh, thật là phúc phận cho chúng ta là nữ nhi. Thế mà bây giờ chúng ta cũng có thể tham gia khoa cử để làm quan, đúng là may mắn cho nữ giới chúng ta."
"Lên đường thôi, ngày khoa cử cũng không còn xa nữa, vừa hay nhân cơ hội này đến Hạ Đô trước để xem xét, nơi đó chính là hoàng đô của Đại Hạ chúng ta."
Tuy rằng còn một khoảng thời gian nữa mới đến kỳ thi, nhưng rất nhiều thí sinh ở xa đã bắt đầu lên huyền phù đoàn tàu để đến Hạ Đô.
Giờ phút này, ở sâu trong thành chính phồn hoa của Từ Châu, trong một ngôi nhà dân tĩnh mịch, một lão phụ nhân tóc bạc hoa râm đang bận rộn thu xếp hành lý. Đôi tay bà nhanh nhẹn và thuần thục, vừa thu xếp vừa thấp giọng tự nhủ: "Mấy viên Linh Thạch này cứ mang theo cho nhiều chút, tuy là Đế Quân đã hào phóng bỏ tiền ra, gánh chịu toàn bộ chi phí cho lần này, nhưng tiền của nhà mình, cuối cùng vẫn không thể thiếu."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, rồi một thanh niên đẩy cửa bước vào, sự xuất hiện của hắn cắt ngang lời lẩm bẩm của lão phụ nhân. Thanh niên nhìn thân ảnh bận rộn của mẫu thân, cả khuôn mặt tràn đầy hoang mang: "Nương, người đang làm gì vậy?"
Lão phụ nhân ngẩng đầu, thấy nhi tử đã về, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: "Nguyên Trực à, con quên rồi sao? Kỳ thi khoa cử đã đến, nương đang thu xếp hành lý cho con, để con sớm ngày lên đường đến Hạ Đô."
Vị thanh niên này, chính là Từ Thứ, tự Nguyên Trực. Vốn dĩ theo quỹ đạo lịch sử, hắn sớm đã ra làm quan, nhưng vì sự xuất hiện của Lý Hạo, Từ Thứ sau khi chu du bốn phương, đã chọn trở về quê hương, ở bên cạnh mẫu thân.
Trong lịch sử, Từ Thứ nổi tiếng là một người con hiếu thảo. Vào thời loạn lạc, dân chúng lầm than, hắn chọn đi theo Lưu Bị. Nhưng hiện giờ, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, Từ Thứ có thể ở bên cạnh người mẹ già, tận hưởng thiên luân chi lạc.
Từ Thứ đứng trước mặt mẫu thân, bất đắc dĩ nói: "Nương, con đến Hạ Đô rồi, ai sẽ chăm sóc người đây?"
Hắn biết rõ nội tâm mình tràn đầy khao khát về thời đại mới, nhưng nỗi bận tâm khiến hắn không thể không tạm gác lại những ý định đó.
Mẫu thân trừng mắt liếc hắn một cái, giọng điệu kiên quyết nói: "Nguyên Trực, nếu con không tham gia khoa cử lần này, ta sẽ không nhận con là con trai nữa. Con tài hoa hơn người, nên vì Đế Quân và Đại Hạ cống hiến sức lực. Đế Quân đã làm rất nhiều việc tốt cho chúng ta, những người dân thường này, để cho chúng ta ‘Lão hữu sở y, ấu hữu sở dưỡng’. Cho dù thế nào, con nhất định phải tham gia khoa cử."
Từ Thứ nghe lời mẫu thân nói, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Hắn biết tính cách của mẹ mình, nếu bà đã nói ra những lời như vậy, thì chắc chắn sẽ làm được. Vì vậy, hắn kiên định đáp lời: "Nương, con hiểu rồi. Con sẽ tham gia khoa cử, vì Đế Quân, vì Đại Hạ, và vì người."
"Tốt, vậy thì mẹ cứ chờ tin tốt của con."
Lão phụ nhân nghe vậy, vui mừng nói.
Ngoài Từ Thứ, một danh sĩ kiệt xuất, còn có rất nhiều văn thần võ tướng lừng danh thời Tam Quốc khác, bọn họ đều đang âm thầm chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử đầu tiên của Đại Hạ sắp tới.
Ở Dương Châu, một vùng phong cảnh như tranh vẽ, có một phủ đệ mang đậm phong cách cổ kính nằm ở góc thành Hải Nam, đó chính là Bàng gia phủ. Trong phủ đệ, gia chủ Bàng gia ân cần hỏi thiếu niên trước mặt: "Sĩ Nguyên, đối với kỳ thi khoa cử sắp đến, con chuẩn bị thế nào rồi?"
"Sau khi trải qua mưa gió của Đông Hán, những sĩ tộc còn tồn tại đến bây giờ đều là những người mang trong mình lý tưởng giúp đời làm điều tốt, không làm điều ác, nên mới có thể đứng vững ở Đại Hạ."
"Cha yên tâm, lần này con nhất định sẽ đoạt được giải quán quân."
Trên mặt Bàng Thống tràn đầy nụ cười tự tin, giọng điệu kiên định nói.
Vị thiếu niên tràn đầy tự tin này, chính là Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên, người trong lịch sử cùng Gia Cát Lượng được xưng là "Ngọa Long Phượng Sồ". Tuổi đời của hắn chỉ mới mười bảy, mười tám, nhưng đã cho thấy tài năng và sự sáng suốt phi thường.
Còn ở một tòa thành nhỏ ở biên giới xa xôi, một người đàn ông trung niên tầm ba mươi tuổi cầm trên tay tờ thông báo, trên mặt nở một nụ cười nhạt.
"Cơ hội của ta cuối cùng cũng đến rồi."
Hắn nhẹ giọng tự nhủ, trong mắt lóe lên ánh sáng mong chờ.
Người đàn ông trung niên này chính là Trần Cung, Trần Công Đài, mưu sĩ số một của Lã Bố trong lịch sử. Hắn có trí tuệ hơn người, giỏi bày mưu tính kế, đã giúp Lã Bố lập nhiều chiến công hiển hách. Trong lịch sử, Trần Cung cùng Cao Thuận, sau khi Lã Bố bị giết đã tự sát theo.
Sở dĩ Trần Cung chưa ra làm quan ở Đại Hạ, là vì đang chờ cơ hội này. Với tài trí của mình, hắn có thể nhìn ra được những thiếu sót của Đại Hạ.
Đại Hạ ngày nay, vũ lực hùng mạnh, nhưng nội tình văn hóa lại có vẻ yếu kém. Việc phổ cập chế độ khoa cử là điều bắt buộc, nên Trần Cung cũng không vội ra làm quan, mà đang chờ thời cơ. Hắn biết, chỉ khi thời cơ chín muồi, tài năng của mình mới có thể được phát huy một cách trọn vẹn nhất, cống hiến sức mình cho sự phồn vinh của quốc gia.
Theo thông tin khoa cử được ban bố, mọi thành trì của Đại Hạ đều trở nên náo nhiệt. Và tin tức khoa cử cũng đã truyền đến thế giới hàng hải và thế giới cương thi.
Ở thế giới hàng hải, Trình Dục sau khi nhận được thông tin về kỳ thi khoa cử, đã mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Xem ra chúng ta cần phải tăng tốc, ngày lễ lớn như vậy, sao có thể thiếu ta."
"Đại nhân, có chuyện gì tốt ở Đại Hạ sao?"
Neptune đứng bên cạnh Trình Dục, thấy Trình Dục lộ vẻ mặt vui mừng, tò mò hỏi.
"Khoa cử."
Trình Dục liếc nhìn Neptune, nhàn nhạt nói hai chữ.
Neptune nghe vậy, hai mắt sáng lên, sau đó mở miệng hỏi: "Trình đại nhân, người ngư chúng ta cũng có thể tham gia sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận