Tam Quốc, Bắt Đầu Giác Tỉnh Thứ Nguyên Không Gian

Chương 1: thứ nguyên bích

Chương 1: Thứ Nguyên Bích
Cuối những năm Đông Hán, năm 182 sau Công Nguyên, vào một buổi sáng của năm đó, Đại Hán Vương Triều như ngọn nến tàn trước gió, phương bắc Tiên Ti nổi lên như khói báo động cuồn cuộn, liên tiếp quấy nhiễu lãnh thổ Đại Hán.
Tịnh Châu, quận Thái Nguyên.
Một ngôi làng nhỏ xác xơ, xác người phơi đầy, không một chút sinh khí, một thiếu niên từ một căn phòng bùn đổ nát bò ra.
Trên mặt hắn đều là vẻ mê mang.
"Ta đây là ở đâu? Ta không phải đã chết rồi sao?" Thiếu niên ôm đầu lẩm bẩm.
Thiếu niên tên là Lý Hạo, trước đây là một tác giả viết truyện mạng, cả ngày chỉ ở nhà gõ chữ, quanh năm suốt tháng cũng không ra ngoài mấy lần. Ai ngờ chỉ ra ngoài một lần đã bị một chiếc xe ben chạy ẩu tông phải.
Đột nhiên một dòng ký ức xa lạ xuất hiện trong đầu hắn, một loạt hình ảnh gương mặt hiện lên, có vui vẻ, có thống khổ, có sợ hãi...
Thì ra là thế, là xuyên không rồi sao? Còn xuyên không đến cuối thời Đông Hán.
Sau khi hiểu rõ mình đang ở đâu, hắn nhìn xung quanh, thôn xóm đã tan hoang không chịu nổi, thi thể ngổn ngang trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc. Trong lòng Lý Hạo từng đợt lạnh buốt, hắn cũng chỉ là một thanh niên không có chút sức lực nào.
Bây giờ vẫn là nên rời khỏi chỗ này trước đã, nếu không bọn người Tiên Ti kia giết một vòng trở lại thì hắn xong đời.
Nghĩ vậy, Lý Hạo tìm một ít lương thực mà người Tiên Ti không thèm, lại kiếm thêm một con dao bầu, liền vội vã rời khỏi thôn xóm nhỏ này. Đối với những thi thể của dân làng, hắn không thể ra tay giúp được, chỉ có thể sau này có năng lực, sẽ báo thù cho họ.
Sau khi rời khỏi thôn xóm nhỏ, Lý Hạo bắt đầu suy nghĩ xem mình phải làm thế nào để sinh tồn ở thời đại xa lạ này. Hắn biết mình không có bất kỳ ưu thế nào về võ lực, cũng không có bất kỳ ưu thế tài nguyên nào, cái duy nhất có là trí tuệ và kiến thức của một người hiện đại.
Thời gian trôi qua, sau khi Lý Hạo rời khỏi thôn xóm nhỏ, hắn đi thẳng vào rừng sâu. Trong ký ức của hắn, trong khu rừng này có một con đường nhỏ, có thể trực tiếp băng qua dãy núi này, rời khỏi biên cảnh.
"Thật là tuyệt, ta chỉ là một thằng gõ chữ, tại sao ông trời lại để ta xuyên không đến cái thế giới nguy hiểm thế này, tay không tấc sắt lại còn là một con gà yếu ớt, lão thiên ông còn muốn để ta tranh bá thiên hạ sao."
Lý Hạo vừa đi vừa không ngừng nhổ nước bọt, cái này cũng không thể trách hắn, ở hiện đại hắn chỉ là một người bình thường, vốn không chịu được khổ cực, huống chi là thời đại mà mạng người như cỏ rác này.
"Cũng không biết có Ngón Tay Vàng không..."
"Ơ!"
Đột nhiên Lý Hạo đang dùng dao bầu mở đường khựng lại, trầm mặc một hồi, vẻ mặt Lý Hạo dần dần thay đổi... A không phải, mà là dần dần tươi cười.
"Ha ha... Ta biết ngay mà, thân là người xuyên không sao có thể không có Ngón Tay Vàng chứ? Cái này không phải tới rồi sao?"
"Bất quá Ngón Tay Vàng này vẫn chỉ là sơ cấp, hơn nữa còn chỉ có một công năng, đó chính là xuyên việt chư thiên vạn giới."
"Hiện tại chỉ có thể xuyên không một lần, thật đúng là đủ củ chuối, thôi bỏ đi... ít nhất ... Có còn hơn không, vẫn là rời khỏi nơi này rồi chậm rãi nghiên cứu."
Nghĩ vậy, Lý Hạo liền bước nhanh hơn, rời khỏi cái nơi thị phi này....
Mà không lâu sau khi Lý Hạo rời khỏi thôn xóm, một đội kỵ binh người Hán nhanh chóng đến nơi.
"Đáng chết người Tiên Ti, chúng ta đến chậm một bước rồi." Một kỵ binh thấy thôn xóm xác người ngổn ngang, trên mặt đều là phẫn nộ.
Những kỵ binh khác cũng có vẻ mặt giận dữ.
"Tốt rồi, hãy chôn cất cho hương thân đi, chúng ta còn phải đi những nơi khác, không có nhiều thời gian thương cảm." Lúc này Tiểu đội trưởng đội kỵ binh lên tiếng.
Dù sao ở nơi biên cảnh này, chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, trải qua nhiều rồi, hắn cũng dần dần chai sạn.
"Tuân lệnh, đội trưởng."
Những kỵ binh còn lại nghe vậy liền nhanh chóng xử lý thi thể dân làng.
Nửa giờ sau, đội kỵ binh này lên ngựa, cấp tốc rời khỏi thôn xóm gần như không còn sinh khí.
***
Thời gian phân chia ranh giới...
Bên kia, Lý Hạo mồ hôi nhễ nhại ngồi trên một tảng đá lớn, quần áo trên người vốn dĩ còn tạm được giờ đã thành bộ đồ của dân ăn mày, da thịt thì lộ ra đầy vết trầy xước do cành cây quẹt vào.
Lý Hạo nhìn mặt trời chiều đã ngả bóng về tây, lại nhìn mấy vết thương trên người, trong lòng không khỏi xót xa.
"Thật đúng là đủ đen đủi."
"Thôi vậy, vẫn là ăn chút gì đã rồi tính." Vừa lẩm bẩm vừa nói, hắn lấy ra từ trong quần áo một thứ giống cục than đá, cắn một cái.
"Rắc rắc!"
"Dựa vào! Phì phì phì!"
Lý Hạo vội vàng nhổ ra, đem đồ vật ném ra ngoài, tức giận cầm hòn than trong tay ném mạnh xuống đất.
"Dựa vào! Trong ký ức thì nói thứ này có thể ăn mà? Sao lại cứng như vậy, đúng là một hòn đá đen sì mà.""
"Suýt chút nữa thì làm hỏng răng của lão tử, thôi vậy hay là nghiên cứu cái Thứ Nguyên Bích trước."
Không sai, Lý Hạo đã đặt tên cho Ngón Tay Vàng là Thứ Nguyên Bích. Lý Hạo phát hiện khi khởi động năng lực, sẽ xuất hiện một màn chắn màu xám tro hình vuông, nhớ tới trước kia hắn có xem một bộ phim Tokusatsu «Kamen Rider Decade». Trong phim có một màn chắn thứ nguyên như vậy, bất quá thứ nguyên bích trong phim không có được nghịch thiên như thứ nguyên bích của hắn, thứ nguyên bích của hắn có thể xuyên việt chư thiên vạn giới, còn thứ nguyên bích trong phim chỉ có thể xuyên việt thế giới song song.
"Nào, cho ta xem thử lần đầu tiên liên kết sẽ là thế giới như thế nào."
Lý Hạo trực tiếp kích hoạt năng lực, tay phải vẽ một đường giữa không trung, một màn chắn hình vuông màu xám tro xuất hiện trước mắt.
Nhìn thứ nguyên bích cỡ trái bóng rổ, mặt Lý Hạo kinh ngạc, tay phải vô thức đưa tới, nhưng khi tay đã xuyên qua thứ nguyên bích thì lại dừng lại giữa không trung, cả khuôn mặt tràn đầy do dự.
"Chẳng lẽ là thế giới nguy hiểm gì đó? Nếu là thế giới zombie, mình đưa tay không cẩn thận lại xuất hiện ngay trong miệng zombie, vậy thì chẳng phải là muốn chết sao?"
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Nghĩ vậy, Lý Hạo từ trên tảng đá lớn xuống, bẻ một cành cây to bằng cánh tay.
Lần nữa trở lại trên tảng đá lớn, Lý Hạo chậm rãi đưa cành cây vào.
Hai mắt Lý Hạo nhìn chằm chằm cành cây đã xuyên qua thứ nguyên bích, thấy không có chuyện gì xảy ra, thế là hắn mạnh dạn dùng tay phải cầm cành cây, quét tới quét lui, lại quét lên quét xuống một vòng.
Đột nhiên, cành cây vốn không có trở lực, dường như va vào một vật, tay phải Lý Hạo khựng lại, sau đó nhanh chóng rút cành cây ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận