Nữ Phụ Toàn Năng Gây Sốt Trong Show Tạp Kỹ Nông Thôn
Chương 53
“Cùng nhau ăn gà, cùng nhau ca hát à?” Mộc Uyển thử hát lên.
Trì Nguyên im lặng không nói, thân là một ca sĩ, hắn đến giờ vẫn chưa nghĩ ra lời bài hát nào liên quan.
Chỉ là bị nhốt trong lồng gà một lúc, mấy con gà được thả ra liền vỗ cánh rồi bắt đầu tung hoành trong sân.
Nhân viên công tác đuổi chúng nó đến xung quanh các khách quý, con gà trống màu đỏ thẫm dẫn theo sáu con gà khác thò đầu ra nhìn.
【 Trì Nguyên ca sĩ chuyên nghiệp thế này mà ngay cả một bài hát cũng không nghĩ ra, đúng là bó tay thật. Fan hâm mộ sau này cũng đừng tâng bốc nữa. 】 【 Lạc Thu không phải cũng không nghĩ ra sao, sao các ngươi không mắng? 】
Có cư dân mạng tìm thử lời bài hát liên quan đến gà, cùng đăng lên khung bình luận nhưng cũng vô ích, khách quý ở hiện trường lại không nhìn thấy bình luận trên sóng trực tiếp.
Trong màn hình phát sóng trực tiếp, Lạc Thu một tay cầm dao phay ngồi trên ghế đẩu nhỏ, một tay sờ cằm cúi đầu suy tư.
Mấy con gà không biết có phải còn nhớ người đã bắt chúng chiều nay không, lần lượt chạy đến gần Lạc Thu xem náo nhiệt.
Lạc Thu đột nhiên lóe lên linh quang, nhìn mấy con gà nhớ ra một bài hát thiếu nhi không biết đã nghe ở đâu.
Nàng vừa hát, một tay vừa theo nhịp điệu vung vẩy con dao phay.
“Gà trống to, ò ó o vang, thân hình đỏ rực trông mới sang.” “Các tiểu bằng hữu xếp thành hàng, tất cả mau mau chuẩn bị sẵn sàng.” “Đùi gà to, thịt thật là săn chắc, cải xanh thịt kho tàu ngon ngây ngất,” “Ức non đầy đặn, phải cắt thành miếng, xào cay tê dầu ngon tuyệt cú mèo!”
Trong chớp mắt, chỉ thấy sáu con gà vốn đang chạy đến xung quanh Lạc Thu như thể để hóng chuyện bỗng dưng cứng đờ, chân nhón lên, điên cuồng vỗ cánh —— Chạy!
Khách quý tại hiện trường: !
Người xem livestream: !!!
Chương 23
Ngày thứ hai, “Ò ó o ——” “Ò o ó o o ——”
Liên tiếp mấy tiếng gà gáy vang lên, các khách quý trong phòng luống cuống tay chân, vội chạy ra sân nhỏ khi còn đang mặc đồ ngủ, ngay trước tiếng gà gáy thứ ba của con gà trống đỏ thẫm.
Tóc ngắn của Diệp Hạo Dương chưa kịp chải nên hơi rối bù, An Na mí mắt trĩu xuống vì buồn ngủ, cơ thể mệt mỏi chỉ muốn dựa vào người Mộc Uyển, Tào Kim gắng gượng mở mắt ngáp không ngừng, trừ Lạc Thu ra, ai nấy đều chưa tỉnh ngủ!
“Mấy giờ rồi? Trời còn chưa sáng hẳn nhỉ?” Tào Kim hỏi.
“Năm rưỡi.” Lạc Thu nhìn đồng hồ trả lời.
Diệp Hạo Dương mặt đầy tuyệt vọng, “Đầu tuần không phải bảy giờ mới gọi chúng ta dậy sao, từ khi có gà lại phải dậy sớm thế này, có thể trả gà về không? Hay là cứ mang gà đi nấu đi.”
Năm giờ rưỡi, dù nghệ sĩ làm việc cũng thường đi sớm về khuya, nhưng ghi hình một chương trình đâu cần phải dậy sớm như vậy chứ? Hơn nữa cả ngày còn phải làm việc, căn bản không có thời gian ngủ bù.
Tối qua sau khi nhận nuôi gà, nằm trên giường nói chuyện phiếm với Kim Tử Ca về chuyện ở giao lộ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, nhưng sáng nay tiếng gà gáy này làm Diệp Hạo Dương thật sự có chút không dậy nổi, toàn thân đau nhức, cảm giác chạm vào đùi cũng đau, đi từ trong nhà ra mà bắp chân còn hơi run rẩy.
Hôm qua vừa phải sờ phân gà, lại bị phân gà rơi trúng chân, còn phải phục vụ gà, mỗi sáng sớm còn bị tiếng gà gáy inh ỏi đánh thức giám sát.
Đây không còn là vấn đề người sống có tốt bằng gà hay không nữa, mà là mấy con gà này sắp đứng trên đầu hắn đến nơi rồi!
Hắn lớn từng này rồi, ngay cả người đại diện cũng chưa bao giờ lôi hắn ra khỏi chăn vào giờ này cả.
“Khụ khụ, trời sáng cả rồi, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, bình thường thôi mà.” Lão Trương tỏ ra bất cần, ở tuổi của hắn, ngủ sớm hay muộn thì đến giờ này cũng tự tỉnh, đám thanh niên này vẫn chưa được!
“Hôm nay tổ chương trình sẽ cung cấp bữa sáng “Miễn phí” cho mọi người, mọi người có hài lòng không?” Lão Trương mở miệng, nhấn mạnh giọng khi nói hai chữ “Miễn phí”.
“Ta không tin.” An Na lắc đầu ngay lập tức.
“Ta không muốn, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.” Diệp Hạo Dương phủ định thẳng thừng.
Làm gì có bữa sáng miễn phí trên đời? Tổ chương trình tốt bụng đến thế sao?
Tuyệt đối không thể nào!
Những mùa trước, nhiệm vụ bữa sáng của mỗi người đều bị tổ chương trình bày ra đủ trò hành hạ khác nhau, bữa sáng miễn phí hôm nay muốn ăn được chắc chắn không dễ dàng.
“Sẽ không lại là bữa sáng giống như lần trước đấy chứ?” Tào Kim nhướn cằm.
Lần trước hắn ăn món mì dầu, nhiều dầu nhiều đường, tuy rất bổ sung thể lực, nhưng ăn xong cả ngày cảm giác cổ họng cứ nghẹn lại khó chịu.
“Cứ nghĩ đến định vị của chương trình chúng ta là lại chẳng trông mong gì vào bữa sáng nữa.” Mộc Uyển lặng lẽ nói một câu thật lòng.
Đầu tuần nói về bữa sáng, phần của nàng cũng không tệ lắm, là cơm rang trứng, điểm tâm của những người khác đều cực kỳ có cảm giác xưa cũ, vì vậy đối với "bữa sáng miễn phí" do tổ chương trình cung cấp thật sự không có chút mong đợi nào.
Nụ cười của Lão Trương cứng lại trên mặt, không ngờ Mộc Uyển vốn kiệm lời lại đưa ra một câu nói thật như vậy.
“Các đồng chí, đừng như vậy mà, dù sao ăn sáng xong cũng phải làm việc, không ăn sáng thì cũng phải làm việc.” Đạo diễn Trương giả vờ làm bộ hung dữ, bữa sáng này, các khách quý hôm nay nhất định phải ăn, không ăn cũng phải làm việc!
“Trương Đạo, nói đi, hôm nay phải làm việc gì.” Lạc Thu xoa xoa thái dương, mấy con gà này gáy liên tục, nàng dậy sớm tinh thần tỉnh táo thì không sao, nhưng cứ gáy liên tiếp thế này làm người ta hơi suy nhược thần kinh.
Lão Trương nắm tay chống cằm, ho khan một tiếng rồi mở miệng: “Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành nhiệm vụ chia nhóm, khách quý nam nữ sẽ ghép đôi với nhau, có câu nói thế nào nhỉ, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mà.”
Trợ lý đạo diễn Tiểu Vương bên cạnh hắn bưng một cái khay gỗ đi ra, “Việc chia nhóm sẽ tiến hành bằng cách rút thăm, sau khi chia nhóm xong, hôm nay mọi người sẽ cùng nhau kiếm điểm với cộng sự của mình!”
“Vậy rốt cuộc...... chúng ta phải làm việc gì?” Lạc Thu nhìn thẻ rút thăm Tiểu Vương đang cầm, nhưng không phát hiện ra manh mối nào khác.
“Vô cùng đơn giản, đơn giản hơn bắt gà nhiều! Lá cây Bột La trên núi của bà con đã mọc lớn rồi, nhiệm vụ của các ngươi là lên núi hái lá Bột La.” Bàn tay mập mạp của Lão Trương múa may trên không, nhân viên công tác cầm một chồng túi lưới tới.
“Lá Bột La là gì ạ? Là lá dứa hả?” An Na giơ tay hỏi.
Trì Nguyên im lặng không nói, thân là một ca sĩ, hắn đến giờ vẫn chưa nghĩ ra lời bài hát nào liên quan.
Chỉ là bị nhốt trong lồng gà một lúc, mấy con gà được thả ra liền vỗ cánh rồi bắt đầu tung hoành trong sân.
Nhân viên công tác đuổi chúng nó đến xung quanh các khách quý, con gà trống màu đỏ thẫm dẫn theo sáu con gà khác thò đầu ra nhìn.
【 Trì Nguyên ca sĩ chuyên nghiệp thế này mà ngay cả một bài hát cũng không nghĩ ra, đúng là bó tay thật. Fan hâm mộ sau này cũng đừng tâng bốc nữa. 】 【 Lạc Thu không phải cũng không nghĩ ra sao, sao các ngươi không mắng? 】
Có cư dân mạng tìm thử lời bài hát liên quan đến gà, cùng đăng lên khung bình luận nhưng cũng vô ích, khách quý ở hiện trường lại không nhìn thấy bình luận trên sóng trực tiếp.
Trong màn hình phát sóng trực tiếp, Lạc Thu một tay cầm dao phay ngồi trên ghế đẩu nhỏ, một tay sờ cằm cúi đầu suy tư.
Mấy con gà không biết có phải còn nhớ người đã bắt chúng chiều nay không, lần lượt chạy đến gần Lạc Thu xem náo nhiệt.
Lạc Thu đột nhiên lóe lên linh quang, nhìn mấy con gà nhớ ra một bài hát thiếu nhi không biết đã nghe ở đâu.
Nàng vừa hát, một tay vừa theo nhịp điệu vung vẩy con dao phay.
“Gà trống to, ò ó o vang, thân hình đỏ rực trông mới sang.” “Các tiểu bằng hữu xếp thành hàng, tất cả mau mau chuẩn bị sẵn sàng.” “Đùi gà to, thịt thật là săn chắc, cải xanh thịt kho tàu ngon ngây ngất,” “Ức non đầy đặn, phải cắt thành miếng, xào cay tê dầu ngon tuyệt cú mèo!”
Trong chớp mắt, chỉ thấy sáu con gà vốn đang chạy đến xung quanh Lạc Thu như thể để hóng chuyện bỗng dưng cứng đờ, chân nhón lên, điên cuồng vỗ cánh —— Chạy!
Khách quý tại hiện trường: !
Người xem livestream: !!!
Chương 23
Ngày thứ hai, “Ò ó o ——” “Ò o ó o o ——”
Liên tiếp mấy tiếng gà gáy vang lên, các khách quý trong phòng luống cuống tay chân, vội chạy ra sân nhỏ khi còn đang mặc đồ ngủ, ngay trước tiếng gà gáy thứ ba của con gà trống đỏ thẫm.
Tóc ngắn của Diệp Hạo Dương chưa kịp chải nên hơi rối bù, An Na mí mắt trĩu xuống vì buồn ngủ, cơ thể mệt mỏi chỉ muốn dựa vào người Mộc Uyển, Tào Kim gắng gượng mở mắt ngáp không ngừng, trừ Lạc Thu ra, ai nấy đều chưa tỉnh ngủ!
“Mấy giờ rồi? Trời còn chưa sáng hẳn nhỉ?” Tào Kim hỏi.
“Năm rưỡi.” Lạc Thu nhìn đồng hồ trả lời.
Diệp Hạo Dương mặt đầy tuyệt vọng, “Đầu tuần không phải bảy giờ mới gọi chúng ta dậy sao, từ khi có gà lại phải dậy sớm thế này, có thể trả gà về không? Hay là cứ mang gà đi nấu đi.”
Năm giờ rưỡi, dù nghệ sĩ làm việc cũng thường đi sớm về khuya, nhưng ghi hình một chương trình đâu cần phải dậy sớm như vậy chứ? Hơn nữa cả ngày còn phải làm việc, căn bản không có thời gian ngủ bù.
Tối qua sau khi nhận nuôi gà, nằm trên giường nói chuyện phiếm với Kim Tử Ca về chuyện ở giao lộ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, nhưng sáng nay tiếng gà gáy này làm Diệp Hạo Dương thật sự có chút không dậy nổi, toàn thân đau nhức, cảm giác chạm vào đùi cũng đau, đi từ trong nhà ra mà bắp chân còn hơi run rẩy.
Hôm qua vừa phải sờ phân gà, lại bị phân gà rơi trúng chân, còn phải phục vụ gà, mỗi sáng sớm còn bị tiếng gà gáy inh ỏi đánh thức giám sát.
Đây không còn là vấn đề người sống có tốt bằng gà hay không nữa, mà là mấy con gà này sắp đứng trên đầu hắn đến nơi rồi!
Hắn lớn từng này rồi, ngay cả người đại diện cũng chưa bao giờ lôi hắn ra khỏi chăn vào giờ này cả.
“Khụ khụ, trời sáng cả rồi, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, bình thường thôi mà.” Lão Trương tỏ ra bất cần, ở tuổi của hắn, ngủ sớm hay muộn thì đến giờ này cũng tự tỉnh, đám thanh niên này vẫn chưa được!
“Hôm nay tổ chương trình sẽ cung cấp bữa sáng “Miễn phí” cho mọi người, mọi người có hài lòng không?” Lão Trương mở miệng, nhấn mạnh giọng khi nói hai chữ “Miễn phí”.
“Ta không tin.” An Na lắc đầu ngay lập tức.
“Ta không muốn, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.” Diệp Hạo Dương phủ định thẳng thừng.
Làm gì có bữa sáng miễn phí trên đời? Tổ chương trình tốt bụng đến thế sao?
Tuyệt đối không thể nào!
Những mùa trước, nhiệm vụ bữa sáng của mỗi người đều bị tổ chương trình bày ra đủ trò hành hạ khác nhau, bữa sáng miễn phí hôm nay muốn ăn được chắc chắn không dễ dàng.
“Sẽ không lại là bữa sáng giống như lần trước đấy chứ?” Tào Kim nhướn cằm.
Lần trước hắn ăn món mì dầu, nhiều dầu nhiều đường, tuy rất bổ sung thể lực, nhưng ăn xong cả ngày cảm giác cổ họng cứ nghẹn lại khó chịu.
“Cứ nghĩ đến định vị của chương trình chúng ta là lại chẳng trông mong gì vào bữa sáng nữa.” Mộc Uyển lặng lẽ nói một câu thật lòng.
Đầu tuần nói về bữa sáng, phần của nàng cũng không tệ lắm, là cơm rang trứng, điểm tâm của những người khác đều cực kỳ có cảm giác xưa cũ, vì vậy đối với "bữa sáng miễn phí" do tổ chương trình cung cấp thật sự không có chút mong đợi nào.
Nụ cười của Lão Trương cứng lại trên mặt, không ngờ Mộc Uyển vốn kiệm lời lại đưa ra một câu nói thật như vậy.
“Các đồng chí, đừng như vậy mà, dù sao ăn sáng xong cũng phải làm việc, không ăn sáng thì cũng phải làm việc.” Đạo diễn Trương giả vờ làm bộ hung dữ, bữa sáng này, các khách quý hôm nay nhất định phải ăn, không ăn cũng phải làm việc!
“Trương Đạo, nói đi, hôm nay phải làm việc gì.” Lạc Thu xoa xoa thái dương, mấy con gà này gáy liên tục, nàng dậy sớm tinh thần tỉnh táo thì không sao, nhưng cứ gáy liên tiếp thế này làm người ta hơi suy nhược thần kinh.
Lão Trương nắm tay chống cằm, ho khan một tiếng rồi mở miệng: “Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành nhiệm vụ chia nhóm, khách quý nam nữ sẽ ghép đôi với nhau, có câu nói thế nào nhỉ, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mà.”
Trợ lý đạo diễn Tiểu Vương bên cạnh hắn bưng một cái khay gỗ đi ra, “Việc chia nhóm sẽ tiến hành bằng cách rút thăm, sau khi chia nhóm xong, hôm nay mọi người sẽ cùng nhau kiếm điểm với cộng sự của mình!”
“Vậy rốt cuộc...... chúng ta phải làm việc gì?” Lạc Thu nhìn thẻ rút thăm Tiểu Vương đang cầm, nhưng không phát hiện ra manh mối nào khác.
“Vô cùng đơn giản, đơn giản hơn bắt gà nhiều! Lá cây Bột La trên núi của bà con đã mọc lớn rồi, nhiệm vụ của các ngươi là lên núi hái lá Bột La.” Bàn tay mập mạp của Lão Trương múa may trên không, nhân viên công tác cầm một chồng túi lưới tới.
“Lá Bột La là gì ạ? Là lá dứa hả?” An Na giơ tay hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận