Nữ Phụ Toàn Năng Gây Sốt Trong Show Tạp Kỹ Nông Thôn

Chương 179

Khóe miệng Lạc Thu đã không nén nổi ý cười, Lão Trương gắt gao bịt lấy miệng mình, bụng cứ co thắt lại, hắn sắp nhịn không nổi nữa rồi. Nhịn cười đến đau cả bụng! Chỉ là nhìn bộ dáng hiện tại của An Na và Diệp Hạo Dương, Lão Trương thật sự là có chút không nhịn được muốn trêu chọc một phen.
Lúc này, Lão Trương vẻ mặt nghiêm túc, làm như thật mở miệng: “Hai ngươi dừng lại trước đã, trúng độc cũng có thể giải được, có đơn thuốc cổ đại lưu truyền mấy ngàn năm nay.”
【? Lão Trương đây là muốn làm gì? 】 【 Chết cười ta mất, ta thấy hai đứa nhỏ ngốc này sắp bị lừa rồi. 】
Nghe Lão Trương nói vậy, Diệp Hạo Dương và An Na cùng nhau ngừng thút thít, hai người mặt còn đẫm nước mắt nhìn về phía Lão Trương, An Na nức nở hỏi: “Là thuốc giải gì?”
Lão Trương ngửa mặt lên trời thở dài: “Là một vị thuốc Đông y, tên là vàng lỏng.”
“Nơi nào có? Ăn vào là có thể giải độc sao?” Diệp Hạo Dương lập tức ngẩng đầu nhìn Lão Trương.
“Là thuốc nôn, ở ngay…” Lão Trương trầm ngâm một chút, nhìn về phía sương phòng của Nhặt Quang tiểu viện. “Nhà cách vách hẳn là có.”
Nghe vậy, An Na và Diệp Hạo Dương gần như cùng lúc bật dậy: “Vậy chúng ta mau đi xin một ít.”
Lời này vừa nói ra, Lạc Thu nghiêng đầu mím môi, Tào Kim há to miệng, Mộc Uyển dùng hai tay che kín mặt, người xem livestream càng không nỡ nhìn thẳng.
【 Thiết đản à ~ tha cho hai đứa trẻ này đi, bọn hắn không biết bột nhão là gì, lại không biết vàng lỏng là gì, quá thảm rồi. 】 【 …Na Na, Tiểu Diệp, nhớ kỹ, đây chính là cảnh tượng xã tử đáng nhớ nhất trong đời các ngươi, hứa với ta, đừng đi xách vàng lỏng về. 】
Lúc này, có những cư dân mạng không rõ lắm tỏ vẻ mặt hiếu kỳ, tại sao những người khác lại có bộ dáng này.
【 Cho nên Lão Trương nói cái vàng lỏng này là cái gì a? 】 【 Ta không hiểu, để ta hỏi trước, vàng lỏng chẳng lẽ là thứ gì kỳ quái quan trọng lắm sao? Ăn vào sẽ chết người à? Sao các ngươi lại thế này? Đừng có đánh bí hiểm! 】
Lạc Thu lúc này tiến lên một bước, giọng điệu ngắn gọn: “Vàng lỏng chính là nước phân, trong khẩu ngữ thường gọi là nước bẩn.”
“Nước… phân?” An Na giật mình, từ khi ghi hình chương trình, lần trước lúc cho gà ăn đã biết nhà vệ sinh ở nông thôn gọi là hầm cầu, cũng biết đại tiện được gọi là phân, vậy nước bẩn chẳng phải chính là…
Vô ý thức, hai người lập tức tại chỗ bắt đầu nôn khan.
“Đừng lo lắng đừng sợ, Lão Trương đùa hai ngươi thôi, bột nhão ăn không chết người đâu, đó là dùng bột mì và nước làm thành, sẽ không trúng độc.” Lạc Thu vỗ vỗ lưng hai người, sợ nếu cứ tiếp tục, hai đứa trẻ này sẽ thật sự làm ra chuyện gì.
Nghe vậy, hai người đang nôn mửa kịch liệt chậm rãi ngẩng người dậy, An Na không thể tin nhìn Lạc Thu: “Sẽ không trúng độc? Vậy ta sẽ không phải chết?”
Diệp Hạo Dương ánh mắt sáng rực: “Bột mì và nước làm thành?”
“Đúng vậy, chúng ta hồi nhỏ đều nếm qua rồi, không sao đâu.” Tào Kim tiến lên vỗ vỗ Diệp Hạo Dương, Mộc Uyển cũng xoa xoa bụng nhỏ của An Na.
An Na và Diệp Hạo Dương cùng nhau thở phào một hơi, chỉ là khoảnh khắc sau, hai người ngẩng đầu nhìn thấy camera đang tập trung trước mặt, nụ cười mang vẻ sống sót sau tai nạn trên mặt lập tức biến mất.
Diệp Hạo Dương run rẩy giọng nói, trong mắt ẩn chứa một tia mong đợi: “Camera livestream, vừa rồi có tắt không?”
Thợ quay phim của tổ chương trình vẻ mặt thương xót: “Đang mở.”
Nói như vậy… tất cả mọi chuyện vừa rồi đều bị camera của tổ chương trình livestream ra ngoài hết rồi sao?
Diệp Hạo Dương: !!!
An Na: !!!
Đây chẳng phải là, cả Internet đều thấy được hiện trường xã tử của hai người rồi sao?
Tạm biệt, thế giới này, bọn hắn muốn đi thật xa! Không còn mặt mũi nào sống trên thế giới này nữa.
Một giây sau, An Na lập tức xông về nhà vệ sinh trong sương phòng: “Ta đi tắm đây.”
Diệp Hạo Dương dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay, gần như chạy đến mức tạo ra tàn ảnh: “Ta cũng đi tắm đây.”
Bốn vị khách quý còn lại nhìn nhau, hai người kia đã đi tắm rửa, Lạc Thu liền đem phần mì lạnh của hai người cất lại vào tủ lạnh, bốn người bọn họ ăn tối trước.
Bốn mươi phút sau, Lạc Thu cùng Lão Trương, Mộc Uyển, Tào Kim đã ăn xong bữa tối, lúc này mới sáu giờ, trời vẫn còn sáng, liền cầm bột nhão vào nhà bắt đầu dùng báo cũ dán tường.
Trong sân không có người, chỉ còn lại máy quay livestream xoay tròn cố định tại vị trí, các cư dân mạng ăn tối xong tiếp tục xem livestream phát hiện,
Sương phòng của Nhặt Quang tiểu viện, đột nhiên xuất hiện hai bóng người lén lén lút lút, một người trùm bộ quần áo kín đầu, camera không nhìn thấy mặt, người còn lại nắm chặt góc áo người phía trước, lấy tay che mặt, hai người nửa ngồi xổm di chuyển cực nhanh như hai con ếch xanh nhỏ.
Camera thu âm của tổ chương trình cực tốt, theo hướng di chuyển của hai người, trong livestream nghe thấy rõ ràng tiếng lầm bầm rất nhỏ, hai chú ếch xanh nhỏ lẩm bẩm:
“Nhìn thấy ta không, nhìn thấy ta không, nhìn thấy ta không…” “Không biết ta, không biết ta, tất cả mất trí nhớ, tất cả mất trí nhớ!”
Người xem livestream: !!!
Nhìn hai người trong camera đang ra sức tự thôi miên mình, còn cố gắng thôi miên cả người xem và camera, khán giả đã cười bò cả đám.
【 Ân, ta vốn dĩ sắp quên chuyện này rồi, kết quả nhìn thấy bộ dáng bây giờ của hai người này, ta cảm thấy chắc một thời gian nữa cũng không quên được câu cửa miệng “bột nhão nhựa cao su trúng độc” này đâu. 】 【 Đặc sắc, thật sự là đặc sắc, hai đứa ngốc này may là ở trong chương trình này, không thì thật sợ lên chương trình khác bị lừa chết mất. 】 【 Na Na, đáp ứng ta, đừng có giấu đầu lòi đuôi như vậy, càng che càng lộ, càng gây chú ý đó! 】 【 Cười nôn thật, cảm ơn tổ chương trình Thời Gian, ngươi là quê hương khoái hoạt của ta, các ngươi thật sự mang đến cho ta quá nhiều niềm vui, bạn học Tiểu Diệp, bạn học Na Na, các ngươi là nguồn suối khoái hoạt của ta. 】 【 Nào, cùng nhau học thành ngữ, An Na biết cái gì gọi là bịt tai trộm chuông không? 】
Hai người giấu đầu lòi đuôi, che đông che tây đi vào nhà, Diệp Hạo Dương và An Na lập tức thở phào một hơi.
Chỉ là —— Trong phòng cũng có camera mà!
Diệp Hạo Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, điềm nhiên như không có việc gì, An Na thay một bộ quần áo khác, cố tỏ ra trấn định, như thể mọi chuyện vẫn bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận