Nữ Phụ Toàn Năng Gây Sốt Trong Show Tạp Kỹ Nông Thôn
Chương 107
Diệp Hạo Dương một bên mân mê sợi chỉ ngũ sắc trong tay, còn Mộc Uyển thì không ngừng bện, nàng cũng không rành lắm các kiểu hoa văn phức tạp, chỉ giống như tết bím tóc thông thường đem năm sợi dây màu sắc khác nhau bện lại với nhau, ban đầu ngón tay còn có chút chưa quen, rất nhanh liền tăng tốc độ lên.
Không có chuỗi hạt, cũng không cách nào làm nút thắt cố định, dù sao vòng cổ tay mỗi người không giống nhau, không có hạt châu liền không thể nào ước lượng trước, Mộc Uyển chỉ có thể đem năm sợi dây vốn chỉ là màu sắc riêng lẻ bện xoắn lại cùng một chỗ, biến thành cả một cuộn dây thừng đeo tay.
Đến lúc mua bán, ai nếu muốn mua, liền trực tiếp quấn quanh cổ tay một vòng, sau đó cột chặt lại bằng một nút chết.
Không có cách nào, nguyên vật liệu có hạn, chỉ có thể làm đến bước này.
“Cũng không biết có thể bán được một khối tiền một sợi không.” Mộc Uyển thở dài, ngón tay bên bàn di chuyển cực nhanh, động tác không ngừng.
Mì cán tay lại không cần bột nở, bột mì đã nhào xong, độ cứng mềm vừa phải, lại hỏi khẩu vị các khách quý, thích ăn mì sợi tròn hay mì sợi dẹt, bên này Lạc Thu vừa cán mì xong, Tào Kim canh lò đất trong sân tính toán thời gian chuẩn xác đã đun sôi nước, trực tiếp cho mì vào nồi.
【 Có phát hiện ra không, một người vừa đi, năm vị khách quý lập tức hòa hợp hẳn lên, sáng nay màn phân công công việc trôi chảy này làm ta nhìn mà ngây người. 】 【 Đúng vậy a đúng vậy a, cảm giác tất cả mọi người càng ngày càng ăn ý, mỗi người quản lý chức vụ của mình. 】 Mì cán tay luộc trong nồi nước sôi với thời gian vừa đủ, lâu thêm một chút là sẽ bị nhũn, thiếu một chút lại dễ bị chưa chín kỹ, nhanh chóng trụng qua nước lạnh một lần, vớt mì ra bát cũng không còn quá nóng nữa.
Sốt trác tương trứng gà màu nâu nhạt mang theo lớp váng dầu thơm ngào ngạt bày trên mặt bàn, múc một muôi sốt trộn mì, sốt trác tương trứng gà màu đậm trong nháy mắt nhuộm đẫm sợi mì trắng nõn, mùi thơm nồng nặc tỏa ra, như muốn bùng nổ.
Không có đồ ăn kèm như dưa chuột, khoai tây thái sợi, cũng không có vụn thịt, hay là món ăn kèm nào khác, chỉ là mì sợi và sốt trác tương trứng gà rất đơn giản, Diệp Hạo Dương gắp một đũa đầu tiên đưa vào miệng, sợi mì có độ dai vừa phải "xì xụp" một tiếng vào miệng, ăn vào không mềm không cứng, có độ dai, độ cứng mềm vừa vặn!
Sốt trác tương trứng gà ở giữa trạng thái trứng đánh tan và trứng chiên, hỏa hầu của nó rất là trọng yếu, nếu như là dạng trứng hoa, thì quá nát, quá vụn không có hương vị, nếu như dầu quá nóng, trứng gà sẽ lập tức kết thành khối như trứng chiên, lại thêm nước tương vào thì chẳng phải thành trứng chiên sốt tương hay sao?
Mì trác tương, nhất là mì trác tương trứng gà, trứng gà, sốt tương, mì sợi, ba thứ làm nên thành công của nhau, bất kỳ thứ nào trong đó xảy ra vấn đề đều sẽ phá hỏng cảm nhận tổng thể.
Nhưng lúc này, bên trong buổi phát sóng trực tiếp chỉ có thể nghe thấy tiếng các khách quý liên tiếp xì xụp mì sợi, tiếng đũa bát va chạm.
Trứng hoa vàng óng trong sốt trác tương cùng nước tương được pha chế đặc biệt hòa quyện vào nhau, rồi quyện lấy sợi mì đưa vào miệng, vị thơm, mặn, tươi, hương trứng, hương tương, hương mì nhảy múa trên đầu lưỡi, khiến người ta trong đầu thậm chí không còn kịp suy nghĩ gì nữa, ăn một miếng lại một miếng xì xụp, ăn không thể dừng lại được!
【 Thực đơn Cựu Thời Quang +2, đây quả thật là chương trình ẩm thực phải không?! 】 【 Vốn đang không biết ăn gì, nhìn thấy bát mì trác tương này, lập tức mở app đặt đồ ăn bên ngoài, kết quả cửa hàng bữa sáng phải bảy giờ mới bắt đầu nhận giao hàng bên ngoài, trong lòng đau khổ. 】 【 Đói, là ai đang chảy nước miếng vì thèm thuồng, yên lặng bấm mở app đặt đồ ăn bên ngoài? A, là ta. 】
Chương 39
Ăn sáng xong các khách quý liền ai vào việc nấy, bắt đầu làm việc của mình. Mộc Uyển dùng điểm công đổi lấy sợi chỉ ngũ sắc chỉ có vài cuộn. Có An Na giúp Mộc Uyển bện dây thừng, còn ba vị khách quý còn lại là Lạc Thu, Tào Kim và Diệp Hạo Dương thì đều lên núi chuẩn bị đi hái lá ngải cứu.
Mang theo bao tay, trong tay cầm túi dệt. Tào Kim và Diệp Hạo Dương cùng đi, phảng phất như lại quay về lúc cùng nhau lên núi làm cái nia đập lúa lần trước.
“Thu Muội, chúng ta cần hái bao nhiêu lá ngải cứu?” Tào Kim hỏi.
Tổ chương trình nói, phiên chợ lớn ở trấn Ngũ Đài Hà kéo dài mãi đến bốn năm giờ chiều, nhưng thời điểm đông người nhất tự nhiên là sáng sớm, khoảng thời gian mọi người ăn sáng xong xuôi, tranh thủ lúc thời tiết chưa nóng đi chợ sớm một chút.
Nếu các khách quý hái lá ngải cứu đến trưa, rồi thu dọn sơ qua mới đi chợ phiên, chỉ sợ phiên chợ lớn đã sắp tan.
Lúc này trời đã sáng rõ, ăn sáng xong xuôi vẫn chưa tới sáu giờ rưỡi, mấy người cầm bao tay vội vàng lên núi.
Lạc Thu nghĩ ngợi, hiện giờ còn không biết từ thôn Nam Sơn đến trấn Ngũ Đài Hà cần bao lâu, việc hái lá ngải cứu cũng không khó. Lá ngải cứu bình thường đều mọc thành từng vạt. Mà hái đầy ba cái túi dệt trong tay ba người cũng không cần tốn quá nhiều thời gian.
“Tranh thủ trước mười giờ trưa chúng ta đến được chợ phiên.” “Lá ngải cứu có thể mang đến chợ phiên, dọn hàng xong xử lý tại chỗ, vừa hay để những khách hàng đó thấy được là đồ tươi mới.” Vừa đi, Lạc Thu vừa nói với hai vị khách quý nam.
Đã là tháng sáu, mưa dần nhiều hơn, sáng sớm lên núi sẽ không nóng, ngược lại sẽ có gió núi thổi qua khá lạnh, bởi vậy ba người đều mặc thêm một chiếc áo khoác dài tay chống nắng bên ngoài áo ngắn tay.
Vừa là để chống nắng khi mặt trời lên, cũng là để phòng bị cỏ dại làm trầy xước, bị muỗi đốt.
“Ta lớn thế này rồi, còn chưa từng đi chợ phiên.” Diệp Hạo Dương trong giọng nói cũng có chút tò mò. Gia cảnh hắn giàu có. Thuở nhỏ lớn lên trong thành thị. Số lần đi siêu thị chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là chợ nông sản hay thậm chí là chợ phiên nông thôn.
Ban đầu đến tham gia chương trình Cựu Thời Quang này, Diệp Hạo Dương trong lòng vẫn rất không tình nguyện.
Dù sao, ai lại muốn vô duyên vô cớ đến chịu khổ chứ?
Kỳ đầu tiên của chương trình hắn còn xảy ra xung đột với Lạc Thu, kỳ thứ hai đã học được cách làm bánh nia đập lúa, mặc dù bây giờ trong phòng vẫn có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống càng có chút gian khổ. Nhưng Diệp Hạo Dương lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui thú của một cuộc sống khác.
Nghe lời Diệp Hạo Dương nói, Tào Kim cũng mở miệng:
“Ta cũng đã rất lâu không đi chợ phiên, lúc trước ở nông thôn, khi còn bé mong chờ nhất một việc chính là vào những ngày có chợ phiên lớn, ta và muội muội đi theo nãi nãi đi chợ. Có một số món ngon chỉ có thể ăn được ở chợ phiên, ta bây giờ vẫn còn nhớ rõ có loại xe đẩy nhỏ bán kem hộp kỳ lạ kia. Giống như là đá bào siro nhiều màu sắc khác nhau. Hai khối tiền một phần.” “Ta nhớ rằng người tiểu thương bán kem hộp kia múc một muỗng từ mỗi thùng trên quầy hàng, sau đó cho vào chiếc cốc nhựa nhỏ của khách. Lúc ta cầm trong tay, liền dùng chiếc thìa nhựa nhỏ xíu múc một miếng ăn vào miệng. Đi theo nãi nãi có thể đi dạo hết cả một phiên chợ, phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, phần đá bào siro này đã tan đi, vẫn còn lưu luyến không nỡ, chúng ta đều ăn rất dè sẻn.”
Không có chuỗi hạt, cũng không cách nào làm nút thắt cố định, dù sao vòng cổ tay mỗi người không giống nhau, không có hạt châu liền không thể nào ước lượng trước, Mộc Uyển chỉ có thể đem năm sợi dây vốn chỉ là màu sắc riêng lẻ bện xoắn lại cùng một chỗ, biến thành cả một cuộn dây thừng đeo tay.
Đến lúc mua bán, ai nếu muốn mua, liền trực tiếp quấn quanh cổ tay một vòng, sau đó cột chặt lại bằng một nút chết.
Không có cách nào, nguyên vật liệu có hạn, chỉ có thể làm đến bước này.
“Cũng không biết có thể bán được một khối tiền một sợi không.” Mộc Uyển thở dài, ngón tay bên bàn di chuyển cực nhanh, động tác không ngừng.
Mì cán tay lại không cần bột nở, bột mì đã nhào xong, độ cứng mềm vừa phải, lại hỏi khẩu vị các khách quý, thích ăn mì sợi tròn hay mì sợi dẹt, bên này Lạc Thu vừa cán mì xong, Tào Kim canh lò đất trong sân tính toán thời gian chuẩn xác đã đun sôi nước, trực tiếp cho mì vào nồi.
【 Có phát hiện ra không, một người vừa đi, năm vị khách quý lập tức hòa hợp hẳn lên, sáng nay màn phân công công việc trôi chảy này làm ta nhìn mà ngây người. 】 【 Đúng vậy a đúng vậy a, cảm giác tất cả mọi người càng ngày càng ăn ý, mỗi người quản lý chức vụ của mình. 】 Mì cán tay luộc trong nồi nước sôi với thời gian vừa đủ, lâu thêm một chút là sẽ bị nhũn, thiếu một chút lại dễ bị chưa chín kỹ, nhanh chóng trụng qua nước lạnh một lần, vớt mì ra bát cũng không còn quá nóng nữa.
Sốt trác tương trứng gà màu nâu nhạt mang theo lớp váng dầu thơm ngào ngạt bày trên mặt bàn, múc một muôi sốt trộn mì, sốt trác tương trứng gà màu đậm trong nháy mắt nhuộm đẫm sợi mì trắng nõn, mùi thơm nồng nặc tỏa ra, như muốn bùng nổ.
Không có đồ ăn kèm như dưa chuột, khoai tây thái sợi, cũng không có vụn thịt, hay là món ăn kèm nào khác, chỉ là mì sợi và sốt trác tương trứng gà rất đơn giản, Diệp Hạo Dương gắp một đũa đầu tiên đưa vào miệng, sợi mì có độ dai vừa phải "xì xụp" một tiếng vào miệng, ăn vào không mềm không cứng, có độ dai, độ cứng mềm vừa vặn!
Sốt trác tương trứng gà ở giữa trạng thái trứng đánh tan và trứng chiên, hỏa hầu của nó rất là trọng yếu, nếu như là dạng trứng hoa, thì quá nát, quá vụn không có hương vị, nếu như dầu quá nóng, trứng gà sẽ lập tức kết thành khối như trứng chiên, lại thêm nước tương vào thì chẳng phải thành trứng chiên sốt tương hay sao?
Mì trác tương, nhất là mì trác tương trứng gà, trứng gà, sốt tương, mì sợi, ba thứ làm nên thành công của nhau, bất kỳ thứ nào trong đó xảy ra vấn đề đều sẽ phá hỏng cảm nhận tổng thể.
Nhưng lúc này, bên trong buổi phát sóng trực tiếp chỉ có thể nghe thấy tiếng các khách quý liên tiếp xì xụp mì sợi, tiếng đũa bát va chạm.
Trứng hoa vàng óng trong sốt trác tương cùng nước tương được pha chế đặc biệt hòa quyện vào nhau, rồi quyện lấy sợi mì đưa vào miệng, vị thơm, mặn, tươi, hương trứng, hương tương, hương mì nhảy múa trên đầu lưỡi, khiến người ta trong đầu thậm chí không còn kịp suy nghĩ gì nữa, ăn một miếng lại một miếng xì xụp, ăn không thể dừng lại được!
【 Thực đơn Cựu Thời Quang +2, đây quả thật là chương trình ẩm thực phải không?! 】 【 Vốn đang không biết ăn gì, nhìn thấy bát mì trác tương này, lập tức mở app đặt đồ ăn bên ngoài, kết quả cửa hàng bữa sáng phải bảy giờ mới bắt đầu nhận giao hàng bên ngoài, trong lòng đau khổ. 】 【 Đói, là ai đang chảy nước miếng vì thèm thuồng, yên lặng bấm mở app đặt đồ ăn bên ngoài? A, là ta. 】
Chương 39
Ăn sáng xong các khách quý liền ai vào việc nấy, bắt đầu làm việc của mình. Mộc Uyển dùng điểm công đổi lấy sợi chỉ ngũ sắc chỉ có vài cuộn. Có An Na giúp Mộc Uyển bện dây thừng, còn ba vị khách quý còn lại là Lạc Thu, Tào Kim và Diệp Hạo Dương thì đều lên núi chuẩn bị đi hái lá ngải cứu.
Mang theo bao tay, trong tay cầm túi dệt. Tào Kim và Diệp Hạo Dương cùng đi, phảng phất như lại quay về lúc cùng nhau lên núi làm cái nia đập lúa lần trước.
“Thu Muội, chúng ta cần hái bao nhiêu lá ngải cứu?” Tào Kim hỏi.
Tổ chương trình nói, phiên chợ lớn ở trấn Ngũ Đài Hà kéo dài mãi đến bốn năm giờ chiều, nhưng thời điểm đông người nhất tự nhiên là sáng sớm, khoảng thời gian mọi người ăn sáng xong xuôi, tranh thủ lúc thời tiết chưa nóng đi chợ sớm một chút.
Nếu các khách quý hái lá ngải cứu đến trưa, rồi thu dọn sơ qua mới đi chợ phiên, chỉ sợ phiên chợ lớn đã sắp tan.
Lúc này trời đã sáng rõ, ăn sáng xong xuôi vẫn chưa tới sáu giờ rưỡi, mấy người cầm bao tay vội vàng lên núi.
Lạc Thu nghĩ ngợi, hiện giờ còn không biết từ thôn Nam Sơn đến trấn Ngũ Đài Hà cần bao lâu, việc hái lá ngải cứu cũng không khó. Lá ngải cứu bình thường đều mọc thành từng vạt. Mà hái đầy ba cái túi dệt trong tay ba người cũng không cần tốn quá nhiều thời gian.
“Tranh thủ trước mười giờ trưa chúng ta đến được chợ phiên.” “Lá ngải cứu có thể mang đến chợ phiên, dọn hàng xong xử lý tại chỗ, vừa hay để những khách hàng đó thấy được là đồ tươi mới.” Vừa đi, Lạc Thu vừa nói với hai vị khách quý nam.
Đã là tháng sáu, mưa dần nhiều hơn, sáng sớm lên núi sẽ không nóng, ngược lại sẽ có gió núi thổi qua khá lạnh, bởi vậy ba người đều mặc thêm một chiếc áo khoác dài tay chống nắng bên ngoài áo ngắn tay.
Vừa là để chống nắng khi mặt trời lên, cũng là để phòng bị cỏ dại làm trầy xước, bị muỗi đốt.
“Ta lớn thế này rồi, còn chưa từng đi chợ phiên.” Diệp Hạo Dương trong giọng nói cũng có chút tò mò. Gia cảnh hắn giàu có. Thuở nhỏ lớn lên trong thành thị. Số lần đi siêu thị chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là chợ nông sản hay thậm chí là chợ phiên nông thôn.
Ban đầu đến tham gia chương trình Cựu Thời Quang này, Diệp Hạo Dương trong lòng vẫn rất không tình nguyện.
Dù sao, ai lại muốn vô duyên vô cớ đến chịu khổ chứ?
Kỳ đầu tiên của chương trình hắn còn xảy ra xung đột với Lạc Thu, kỳ thứ hai đã học được cách làm bánh nia đập lúa, mặc dù bây giờ trong phòng vẫn có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống càng có chút gian khổ. Nhưng Diệp Hạo Dương lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui thú của một cuộc sống khác.
Nghe lời Diệp Hạo Dương nói, Tào Kim cũng mở miệng:
“Ta cũng đã rất lâu không đi chợ phiên, lúc trước ở nông thôn, khi còn bé mong chờ nhất một việc chính là vào những ngày có chợ phiên lớn, ta và muội muội đi theo nãi nãi đi chợ. Có một số món ngon chỉ có thể ăn được ở chợ phiên, ta bây giờ vẫn còn nhớ rõ có loại xe đẩy nhỏ bán kem hộp kỳ lạ kia. Giống như là đá bào siro nhiều màu sắc khác nhau. Hai khối tiền một phần.” “Ta nhớ rằng người tiểu thương bán kem hộp kia múc một muỗng từ mỗi thùng trên quầy hàng, sau đó cho vào chiếc cốc nhựa nhỏ của khách. Lúc ta cầm trong tay, liền dùng chiếc thìa nhựa nhỏ xíu múc một miếng ăn vào miệng. Đi theo nãi nãi có thể đi dạo hết cả một phiên chợ, phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, phần đá bào siro này đã tan đi, vẫn còn lưu luyến không nỡ, chúng ta đều ăn rất dè sẻn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận