Nụ hôn nồng cháy ngày xuân
Chương 8
Lộ Lộc cẩn thận cầm album và áp phích trên tay, kéo Trần Nịch đi vào trong, vừa đánh tiếng chào hỏi: "Hai vị học trưởng, phiền hai người chờ ở đây hơn 20 phút. Ký tên, chụp ảnh xong chúng ta liền ra ngay!" Xe dừng ở bãi đỗ xe trên đường.
Hạng Hạo Vũ tay vẫn ôm túi của Lộ Lộc, chăm chú nhìn theo bóng lưng Trần Nịch bên cạnh nàng. Đốt một điếu thuốc, khoác tay lên vai Giang Triệt: "Ngươi có cảm thấy dáng vẻ Trần muội muội rất quen mắt không?"
Giang Triệt hạ cửa sổ xuống, để gió Thử Hạ thổi vào, lười biếng nói: "Không cảm thấy."
"Cũng phải, ngươi có bao giờ nhớ rõ tướng mạo con gái." Hạng Hạo Vũ không tìm tòi nghiên cứu thêm, rít một lát rồi nhấn tắt cuống thuốc, trêu ghẹo nói: "Thật sự cai thuốc?"
Thần sắc hắn rũ rượi, đầu ngón tay lãnh bạch thon dài buồn bực gõ nhẹ lên tay lái: "Không có, lười hút."
Điện thoại di động vang lên liên tục, không cần nhìn ghi chú cũng biết là vị bạn gái trước vừa lê hoa đái vũ kia.
Giang Triệt không có ý định nhận, cũng không cố ý tắt máy. Mặc cho nó vang lên năm sáu vòng, đến khi đối phương nản lòng thoái chí không gọi tới nữa.
Hạng Hạo Vũ nghe xong lắc đầu, cũng không biết những nữ sinh này nghĩ gì trong lòng?
Nhao nhao đòi hỏi nam sinh đi dỗ dành, đợi không được lại tự mình xụ mặt xuống cầu hòa, lần này đến lần khác trước mặt hắn, vị ca này xưa nay không phải người chủ động...
Buổi gặp mặt có thể vào bàn chỉ có không đến 100 người, ba vị chủ xướng của ban nhạc "Lạc nhật chim bay" đều là những người có tính cách điệu thấp, nội liễm, ngay cả chụp ảnh chung cũng không chụp mấy tấm liền vội vàng rút lui.
Nhân viên công tác nhanh chóng đi lên rút bảng hiệu, an bài cho buổi gặp mặt của một vị nổi tiếng trên internet nào đó ở trận tiếp theo.
Lộ Lộc kéo cánh tay Trần Nịch, cầm điện thoại nhìn ảnh chụp: "Tức chết, Măng Con cũng quá thẹn thùng, ngay cả cái tên cũng không cho ta ký!"
"Ngươi để hắn ký vào vị trí kia..." Trần Nịch ý đồ uyển chuyển, "Người bình thường có lẽ cũng không dám ký."
Lộ Lộc tự tin ưỡn ngực, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình: "Vị trí này thì sao?"
Trần Nịch trầm tư giây lát, nghiêm túc miêu tả: "Sóng cả mãnh liệt, khí thế bành trướng."
"Phốc ha ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn dáng vẻ thật đáng yêu... Ấy, đợi lát nữa ta nhận cuộc điện thoại." Lộ Lộc cầm điện thoại di động lên nói chuyện ở một bên, Trần Nịch thuận tiện mua mấy bình nước ngọt ở gần đó.
Điện thoại nghe chưa đầy nửa phút, Lộ Lộc vội vàng chạy tới, sắc mặt lo lắng: "Mỹ nhân, bệnh tình của bà ngoại ta lại tái phát, người nhà gọi ta qua bệnh viện."
Trước đó Trần Nịch cũng từng nghe nàng nói trong nhà có bà ngoại bị bệnh nặng, lúc này nhận lấy album ký tên trên tay nàng: "Vậy ngươi mau qua đó đi."
Cửa ra vào cao ốc, không đến năm phút đồng hồ đã có một chiếc xe đến đón nàng.
Lộ Lộc vỗ vỗ Hạng Hạo Vũ đang chờ ở bên cạnh.
"Ngươi cùng ta trở về." Nàng lại quay đầu dặn dò Giang Triệt, "Giang Triệt ca, phiền anh giúp em đưa bạn em về trường học an toàn ạ!"
Trần Nịch đẩy nàng đi lên phía trước: "Ngươi đừng lo cho ta, mau đi bệnh viện."
"Được." Ứng xong, Lộ Lộc nhìn thấy trên tay nàng còn cầm nước, lại chạy về bắt đi hai bình, "Cảm ơn tiểu mỹ nhân về nước ngọt!"
Xe cộ phóng nhanh, Hạng Hạo Vũ ngồi ở ghế phụ nhận nước ngọt của Lộ Lộc, buồn bực: "Sao ngươi lại kéo ta đi theo? Không bằng để Giang Triệt cùng ngươi qua đó."
"... Nhìn ngươi ân cần với vợ con mỹ nhân của chúng ta như vậy, đương nhiên ta phải kéo ngươi đi rồi." Lộ Lộc nhanh nhảu chớp mắt, chuyện đương nhiên nói, "Giang hồ quy củ: Mỗi một vị tỷ tỷ soái khí đều phải bảo vệ cẩn thận nhuyễn muội tiểu mỹ nhân bên cạnh!"
Hạng Hạo Vũ từ kính chiếu hậu liếc nhìn nàng, trên dưới đánh giá một chút: "Ngươi, tỷ tỷ soái khí?"
Lộ Lộc hung hăng đập một cái vào đầu hắn, cố ý bày ra vẻ mặt ửng đỏ: "Ngươi có ý kiến?"
"Không dám. Ngươi là tỷ tỷ soái khí, Trần muội muội cũng chưa chắc là nhuyễn muội đâu." Hạng Hạo Vũ sờ sờ ót, "Nói nữa, ta có thể so với Tiểu Giang gia của ngươi còn như lang như hổ sao?"
"Ai biết được cái dáng vẻ mặt người dạ thú của ngươi!" Lộ Lộc dừng một chút, "Huống chi Giang Triệt ca hắn, sẽ không thích loại hình tiểu mỹ nhân như vậy."
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến loại hình bạn gái trước đây của Giang Triệt, hắn thích đều là kiểu người quá trực tiếp, dáng người gợi cảm, sẽ nũng nịu.
Mà Trần Nịch nhìn qua chính là kiểu con gái ngoan ngoãn, đơn thuần, loại thiếu nữ này phần lớn đều hướng tới phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn. Dính vào có thể là nhiều năm, cũng không phải là kiểu đồ ăn nhanh quen thuộc trong quá khứ của Giang Triệt.
Bọn hắn ở đây đoán lung tung, một bên khác, nhân vật chính của chủ đề lại còn quạnh quẽ hơn bọn hắn tưởng tượng.
Trong xe điều hòa mở hơi lớn, Trần Nịch lấy lòng bàn tay xoa khuỷu tay một chút.
Giang Triệt vẫn luôn nhìn về phía trước, rõ ràng vẫn chú ý tới động tác nhỏ này của nàng, nâng cao nhiệt độ một chút, sau đó hướng về phía nàng đưa tay.
Trần Nịch kinh ngạc: "Cái gì?"
Hắn nhấc cằm, học Lộ Lộc gọi nàng: "Tiểu mỹ nhân, nước không phải mua cho ta?"
"..." Trần Nịch đột nhiên nghĩ lại lúc mới vào lớp 1, khi mới lập tài khoản Q|Q, sao mình lại lấy cái nickname vừa chuunibyou lại vừa tự luyến như thế?
Nàng mua bốn bình nước ngọt, vốn là người người đều có. Đem nắp bình vặn lỏng, đưa tới tay hắn, uốn nắn một câu: "Gọi tên ta là được."
Giang Triệt nghe vậy nhếch khóe môi, không nói nhiều.
Hơi nước toát ra từ chiếc bình để trong tủ lạnh đã lâu, hắn cầm bằng đôi tay trắng nõn, xương cốt rõ ràng. Đột nhiên nắm chặt, cánh tay duỗi thẳng, chắn ngang trước ngực Trần Nịch, làm động tác giảm xóc ngăn cản.
Ngay sau đó là một tiếng phanh gấp, lốp xe ma sát trên mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Người trong xe theo quán tính nghiêng về phía trước, Trần Nịch ngây ra một lát.
Liếc mắt nhìn trong vùng, dường như nhìn thấy vừa rồi có ai đó ném một cây lau nhà tới, ý đồ chặn chiếc xe này lại.
Ngay sau đó xe dừng lại, một người mặc đồng phục học sinh cấp ba xông lại, ngồi bệt xuống đất trước đầu xe, cây chổi bị ném ra xa, sau đó liền bắt đầu kêu đau.
Giang Triệt đi đầu về trường học đường gần, con đường này ở khu bên cạnh trường học là khu mới khai phá.
Vốn là không có nhiều xe, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không có, cũng khó trách sẽ có tên tiểu tử ngổ ngáo ở đây làm hoạt động giả vờ bị đụng xe.
Học sinh cấp ba diễn kịch kỹ thuật diễn phi thường kém, kêu vài tiếng sau liền vỗ đầu xe hô: "Đụng vào người, chân của ta gãy mất, ngày hôm nay ngươi không bồi thường tiền thì đừng hòng đi!"
Hạng Hạo Vũ tay vẫn ôm túi của Lộ Lộc, chăm chú nhìn theo bóng lưng Trần Nịch bên cạnh nàng. Đốt một điếu thuốc, khoác tay lên vai Giang Triệt: "Ngươi có cảm thấy dáng vẻ Trần muội muội rất quen mắt không?"
Giang Triệt hạ cửa sổ xuống, để gió Thử Hạ thổi vào, lười biếng nói: "Không cảm thấy."
"Cũng phải, ngươi có bao giờ nhớ rõ tướng mạo con gái." Hạng Hạo Vũ không tìm tòi nghiên cứu thêm, rít một lát rồi nhấn tắt cuống thuốc, trêu ghẹo nói: "Thật sự cai thuốc?"
Thần sắc hắn rũ rượi, đầu ngón tay lãnh bạch thon dài buồn bực gõ nhẹ lên tay lái: "Không có, lười hút."
Điện thoại di động vang lên liên tục, không cần nhìn ghi chú cũng biết là vị bạn gái trước vừa lê hoa đái vũ kia.
Giang Triệt không có ý định nhận, cũng không cố ý tắt máy. Mặc cho nó vang lên năm sáu vòng, đến khi đối phương nản lòng thoái chí không gọi tới nữa.
Hạng Hạo Vũ nghe xong lắc đầu, cũng không biết những nữ sinh này nghĩ gì trong lòng?
Nhao nhao đòi hỏi nam sinh đi dỗ dành, đợi không được lại tự mình xụ mặt xuống cầu hòa, lần này đến lần khác trước mặt hắn, vị ca này xưa nay không phải người chủ động...
Buổi gặp mặt có thể vào bàn chỉ có không đến 100 người, ba vị chủ xướng của ban nhạc "Lạc nhật chim bay" đều là những người có tính cách điệu thấp, nội liễm, ngay cả chụp ảnh chung cũng không chụp mấy tấm liền vội vàng rút lui.
Nhân viên công tác nhanh chóng đi lên rút bảng hiệu, an bài cho buổi gặp mặt của một vị nổi tiếng trên internet nào đó ở trận tiếp theo.
Lộ Lộc kéo cánh tay Trần Nịch, cầm điện thoại nhìn ảnh chụp: "Tức chết, Măng Con cũng quá thẹn thùng, ngay cả cái tên cũng không cho ta ký!"
"Ngươi để hắn ký vào vị trí kia..." Trần Nịch ý đồ uyển chuyển, "Người bình thường có lẽ cũng không dám ký."
Lộ Lộc tự tin ưỡn ngực, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình: "Vị trí này thì sao?"
Trần Nịch trầm tư giây lát, nghiêm túc miêu tả: "Sóng cả mãnh liệt, khí thế bành trướng."
"Phốc ha ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn dáng vẻ thật đáng yêu... Ấy, đợi lát nữa ta nhận cuộc điện thoại." Lộ Lộc cầm điện thoại di động lên nói chuyện ở một bên, Trần Nịch thuận tiện mua mấy bình nước ngọt ở gần đó.
Điện thoại nghe chưa đầy nửa phút, Lộ Lộc vội vàng chạy tới, sắc mặt lo lắng: "Mỹ nhân, bệnh tình của bà ngoại ta lại tái phát, người nhà gọi ta qua bệnh viện."
Trước đó Trần Nịch cũng từng nghe nàng nói trong nhà có bà ngoại bị bệnh nặng, lúc này nhận lấy album ký tên trên tay nàng: "Vậy ngươi mau qua đó đi."
Cửa ra vào cao ốc, không đến năm phút đồng hồ đã có một chiếc xe đến đón nàng.
Lộ Lộc vỗ vỗ Hạng Hạo Vũ đang chờ ở bên cạnh.
"Ngươi cùng ta trở về." Nàng lại quay đầu dặn dò Giang Triệt, "Giang Triệt ca, phiền anh giúp em đưa bạn em về trường học an toàn ạ!"
Trần Nịch đẩy nàng đi lên phía trước: "Ngươi đừng lo cho ta, mau đi bệnh viện."
"Được." Ứng xong, Lộ Lộc nhìn thấy trên tay nàng còn cầm nước, lại chạy về bắt đi hai bình, "Cảm ơn tiểu mỹ nhân về nước ngọt!"
Xe cộ phóng nhanh, Hạng Hạo Vũ ngồi ở ghế phụ nhận nước ngọt của Lộ Lộc, buồn bực: "Sao ngươi lại kéo ta đi theo? Không bằng để Giang Triệt cùng ngươi qua đó."
"... Nhìn ngươi ân cần với vợ con mỹ nhân của chúng ta như vậy, đương nhiên ta phải kéo ngươi đi rồi." Lộ Lộc nhanh nhảu chớp mắt, chuyện đương nhiên nói, "Giang hồ quy củ: Mỗi một vị tỷ tỷ soái khí đều phải bảo vệ cẩn thận nhuyễn muội tiểu mỹ nhân bên cạnh!"
Hạng Hạo Vũ từ kính chiếu hậu liếc nhìn nàng, trên dưới đánh giá một chút: "Ngươi, tỷ tỷ soái khí?"
Lộ Lộc hung hăng đập một cái vào đầu hắn, cố ý bày ra vẻ mặt ửng đỏ: "Ngươi có ý kiến?"
"Không dám. Ngươi là tỷ tỷ soái khí, Trần muội muội cũng chưa chắc là nhuyễn muội đâu." Hạng Hạo Vũ sờ sờ ót, "Nói nữa, ta có thể so với Tiểu Giang gia của ngươi còn như lang như hổ sao?"
"Ai biết được cái dáng vẻ mặt người dạ thú của ngươi!" Lộ Lộc dừng một chút, "Huống chi Giang Triệt ca hắn, sẽ không thích loại hình tiểu mỹ nhân như vậy."
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến loại hình bạn gái trước đây của Giang Triệt, hắn thích đều là kiểu người quá trực tiếp, dáng người gợi cảm, sẽ nũng nịu.
Mà Trần Nịch nhìn qua chính là kiểu con gái ngoan ngoãn, đơn thuần, loại thiếu nữ này phần lớn đều hướng tới phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn. Dính vào có thể là nhiều năm, cũng không phải là kiểu đồ ăn nhanh quen thuộc trong quá khứ của Giang Triệt.
Bọn hắn ở đây đoán lung tung, một bên khác, nhân vật chính của chủ đề lại còn quạnh quẽ hơn bọn hắn tưởng tượng.
Trong xe điều hòa mở hơi lớn, Trần Nịch lấy lòng bàn tay xoa khuỷu tay một chút.
Giang Triệt vẫn luôn nhìn về phía trước, rõ ràng vẫn chú ý tới động tác nhỏ này của nàng, nâng cao nhiệt độ một chút, sau đó hướng về phía nàng đưa tay.
Trần Nịch kinh ngạc: "Cái gì?"
Hắn nhấc cằm, học Lộ Lộc gọi nàng: "Tiểu mỹ nhân, nước không phải mua cho ta?"
"..." Trần Nịch đột nhiên nghĩ lại lúc mới vào lớp 1, khi mới lập tài khoản Q|Q, sao mình lại lấy cái nickname vừa chuunibyou lại vừa tự luyến như thế?
Nàng mua bốn bình nước ngọt, vốn là người người đều có. Đem nắp bình vặn lỏng, đưa tới tay hắn, uốn nắn một câu: "Gọi tên ta là được."
Giang Triệt nghe vậy nhếch khóe môi, không nói nhiều.
Hơi nước toát ra từ chiếc bình để trong tủ lạnh đã lâu, hắn cầm bằng đôi tay trắng nõn, xương cốt rõ ràng. Đột nhiên nắm chặt, cánh tay duỗi thẳng, chắn ngang trước ngực Trần Nịch, làm động tác giảm xóc ngăn cản.
Ngay sau đó là một tiếng phanh gấp, lốp xe ma sát trên mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Người trong xe theo quán tính nghiêng về phía trước, Trần Nịch ngây ra một lát.
Liếc mắt nhìn trong vùng, dường như nhìn thấy vừa rồi có ai đó ném một cây lau nhà tới, ý đồ chặn chiếc xe này lại.
Ngay sau đó xe dừng lại, một người mặc đồng phục học sinh cấp ba xông lại, ngồi bệt xuống đất trước đầu xe, cây chổi bị ném ra xa, sau đó liền bắt đầu kêu đau.
Giang Triệt đi đầu về trường học đường gần, con đường này ở khu bên cạnh trường học là khu mới khai phá.
Vốn là không có nhiều xe, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không có, cũng khó trách sẽ có tên tiểu tử ngổ ngáo ở đây làm hoạt động giả vờ bị đụng xe.
Học sinh cấp ba diễn kịch kỹ thuật diễn phi thường kém, kêu vài tiếng sau liền vỗ đầu xe hô: "Đụng vào người, chân của ta gãy mất, ngày hôm nay ngươi không bồi thường tiền thì đừng hòng đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận