Nụ hôn nồng cháy ngày xuân

Chương 19

Tất cả sách tham khảo về Kỹ thuật Xây dựng Ngoài khơi đều nằm trên kệ sách ở khu vực hẻo lánh. Nàng nhẩm đọc tên giáo trình "Handbook of offshore engineering...", tay cũng chầm chậm di chuyển đến quyển sách đó. Vừa định rút ra, một bàn tay từ phía đối diện giá sách cũng vươn ra cùng nàng nắm lấy quyển sách này. Trần Nịch hơi nhướng mày, dùng chút sức kéo được sách về phía trước n·g·ự·c mình.
Đang định nhẹ nhàng nói câu "Xin lỗi", đối phương phát ra một âm thanh kinh ngạc: "Tiểu Cửu?"
Trần Nịch sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh đối diện. Phó Tư Niên từ phía bên kia giá sách đi tới, đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, cười đến ôn hòa: "Xem ra lần trước ta nghe tọa đàm của viện trưởng học viện môi trường nhìn thấy chính là ngươi, nhưng ngươi đi quá nhanh, ta nhất thời không dám nhận."
Trần Nịch có vài phần ngạc nhiên, lại là hàng xóm của nhà nàng trước khi phá sản: "Tư Niên Ca?"
Phó Tư Niên gật đầu: "Ân, thật sự có bốn năm năm không gặp, không nghĩ tới ngươi trở thành học muội của ta."
Ngẫm lại vị "con nhà người ta" này từ nhỏ đã có thành tích ưu tú, không phải Thanh Bắc (tên hai trường đại học hàng đầu Trung Quốc: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh) thì chắc chắn sẽ vào những trường cao đẳng song nhất lưu (hàng đầu) như thế này. Trần Nịch khôi phục lại vẻ kinh ngạc ban đầu, lễ phép cong cong khóe môi.
"Môn học thí nghiệm cơ học chất lưu này có chút khó nhỉ." Hắn ăn nói không có vẻ lạnh nhạt của người quen lâu ngày không gặp, vẫn như cũ là giọng điệu của đại ca ca nhà bên, nhìn về phía cuốn sách trên tay nàng hỏi, "Sao lại muốn báo chuyên ngành này?"
Trần Nịch thành thật nói: "Sợ điểm không đủ nên chọn ngành này, sau đó liền bị chuyên ngành này tuyển chọn."
Trần Nịch từ nhỏ đến lớn không phải là học bá đứng đầu, cũng là người thật thà, nên trả lời sao nói vậy. Nàng giả bộ thời gian đang gấp, nhìn điện thoại, giơ cuốn sách trên tay lên: "Anh cần gấp cuốn này không? Nếu không để cho anh nhé?"
"Không cần, ban đầu cũng là giúp học muội mua. Nếu em cần dùng, liền nói với cô ấy chờ lần sau nhập hàng vậy."
Trần Nịch không từ chối: "Được."
Phó Tư Niên nhìn xem nàng chuẩn bị đi: "Ta và em cùng nhau về trường nhé? Thuận tiện tâm sự xem mấy năm nay em sống thế nào."
"Không được." Nàng cười, "Em còn phải đi siêu thị mua chút đồ, không tiện lắm."
"Được thôi, Tiểu Cửu của chúng ta so với trước kia xinh đẹp hơn nhiều, xem ra đã lớn lên rất tốt." Phó Tư Niên vừa nói vừa vươn tay ra định sờ tóc nàng, trong câu chữ là sự thân mật của người lớn tuổi, suýt chút nữa khiến người ta quên mất rằng hắn kỳ thật cũng chỉ lớn hơn nàng hai tuổi mà thôi.
Trần Nịch bình tĩnh lùi về sau một bước, để bàn tay hắn rơi vào khoảng không. Nàng chớp chớp mi mắt, biểu lộ chân thành tha thiết đến mức khiến người ta không tìm ra lỗi: "Vậy em đi trước, có rảnh trò chuyện."
"Tiểu Cửu, chờ chút." Phó Tư Niên lấy điện thoại di động ra, hướng nàng đi tới, mở ra mã QR kết bạn, "Nói có rảnh trò chuyện cũng phải thêm phương thức liên lạc chứ."
Rời khỏi sinh thái quán (một dạng khu phức hợp), Trần Nịch may mắn, vừa lúc gọi được một chiếc xe taxi, ngay cả việc phải đứng ở bên lề đường cùng Phó Tư Niên tiếp tục hàn huyên ngượng ngùng cũng không cần trải nghiệm.
Nếu như trong nhà không có xảy ra chuyện gì, nàng có lẽ cùng Phó Tư Niên chính là thanh mai trúc mã trên danh nghĩa. Biệt thự ở gần nhau, tuổi tác cũng tương tự.
Nhưng khi đó, Trần Phụ (bố Trần Nịch) bởi vì thiếu khoản tiền lớn phải bốn chỗ tìm người vay tiền, mặc kệ là họ hàng ở quê hay bạn bè thân hữu, đều bị hắn làm cho phật ý.
Coi như năm nàng học lớp 11, gia đình đã trả hết nợ nần, có thể những chủ nợ đã từng đòi nợ kia đều là những người thúc bá thẩm thẩm, cùng những trưởng bối quen biết, đều sớm đã trốn tránh Trần gia.
Trong số đó, đương nhiên bao gồm cả cha mẹ của Phó Tư Niên, những người đã từng nói lời cay nghiệt với Trần Phụ.
Mặc dù nói quan hệ vai vế giữa người lớn không đến mức ảnh hưởng đến đời sau, nhưng lần nữa nhìn thấy cố nhân theo cách này, ít nhiều vẫn sẽ khiến Trần Nịch có chút không được tự nhiên.
Phó Tư Niên quan tâm tới nàng so với tưởng tượng nhiệt tình hơn rất nhiều, bình thường hay nhắn tin điện thoại hỏi han ân cần.
Hắn là sinh viên năm ba hệ hải dương, bất quá khác với chuyên ngành công trình môi trường của Trần Nịch, hắn học chuyên ngành năng lượng hóa học. Biết nàng tự chọn môn học hóa, thường gửi cho nàng chút tài liệu.
Thậm chí còn đốc thúc nàng chăm chỉ học tập, để học kỳ sau thi qua IELTS hoặc TOEFL.
Trở lại trường không lâu, ngay cả hai bạn cùng phòng và Lộ Lộc, người thường tìm nàng ăn cơm chung, đều biết đến sự tồn tại của hắn.
"Nịch Nịch à, cậu nói xem người anh hàng xóm này có thể hay không có ý với cậu?" Thịnh Tiểu Dụ vừa xuống lầu lấy đồ ăn ngoài còn đụng phải Phó Tư Niên đến đưa tài liệu học tập, không khỏi phát huy trí tưởng tượng nghĩ ra câu chuyện tình yêu.
Lúc đó Trần Nịch đang ngồi dựa bàn làm nốt công việc, nghe vậy lắc đầu, hờ hững phủ nhận: "Sẽ không, hắn từ nhỏ đã như vậy. Thích nói đạo lý, là thiên tính của mấy loại học bá."
Nghê Hoan ở bên cạnh đang cùng làm nốt công việc cũng đồng tình: "Cậu nói đúng, tớ sợ nhất loại người này. Giống như chỉ thấy không được người bên cạnh lười biếng, cứ khăng khăng muốn người khác theo phương thức của mình mà cùng nhau tiến bộ."
Thịnh Tiểu Dụ cũng gật đầu, bất đắc dĩ nàng là một người thích ngắm cái đẹp, trông thấy dáng điệu không tệ của nam sinh liền dễ dàng mơ màng. Ôm chân chuyển hướng Trần Nịch, chọc chọc khuôn mặt mềm mại của nàng: "Bất quá Phó Sư Ca bình thường đối với tất cả mọi người thật ôn nhu, ở trường học cũng nổi tiếng là người tốt. Cậu đối với hắn không có chút ý tứ nào khác sao?"
"Không thích kiểu người như hắn." Hai bạn cùng phòng đều lần đầu tiên nghe nàng trực tiếp nói ra những lời yêu ghét về phương diện tình cảm thế này, quay đầu nhìn nàng: "Vậy cậu thích kiểu người gì?"
Trần Nịch nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: "Đại khái là trái ngược với hắn."
Chương 10: Chúng ta, cặn bã đến đây
Hệ Hải dương trong những năm gần đây đã đưa bơi lội vào danh sách môn học bắt buộc trong chương trình giáo dục thể chất, nhằm mục đích giúp sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành này có thể bảo vệ tốt hơn tính mạng của mình khi làm việc trên biển.
Trần Nịch bởi vì có một môn tự chọn khác với mọi người, thời gian lên lớp thể dục cũng xung đột, đành phải xin phép mỗi thứ tư và thứ năm vào buổi chiều tối tự mình đến luyện tập.
Cũng may, nàng sinh ra ở thành phố ven biển, khi còn bé có học qua bơi lội, không cần phải có giáo viên theo kèm.
Chỉ là đã lâu không bơi, phải chuyên cần luyện tập mấy ngày để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra bơi lội sắp tới.
Bể bơi mới được làm mới không lâu, vào cửa cần thẻ sinh viên và mã hẹn trước, số lượng người trong bể cũng sẽ được khống chế.
Giờ này mọi người hoặc là đang ăn tối, hoặc là ở phòng tự học.
Bể bơi rất lớn, người cũng không nhiều, lẻ tẻ phân bố tại các góc, đều muốn không bị quấy rầy tự mình lặn ngụp.
Gạch men sứ màu xanh trắng làm nổi bật làn nước trong vắt, sạch sẽ của bể bơi, trong phòng bể bơi khắp nơi đều là ánh đèn sáng dịu, ở bên trong cơ hồ không cảm giác được thời gian trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận