Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 95

Nhóm người Ngô Xảo Mạn này đang đợi sau ba tháng để xem trò cười của bọn Thời Giản đây!
Thời Giản thì chìm đắm vào học tập không thể kiềm chế, còn những người khác thì có chút khổ không nói nên lời.
「 Thời Tả, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đi, nếu không đều sắp không chịu nổi rồi! 」 Ngô Vũ kêu thảm, ngồi phịch trên mặt bàn như một kẻ tàn phế.
Cuối tuần tốt đẹp, vậy mà sáng sớm đã phải đến nhà Thời Tả. Đầu tiên là ôn tập kiến thức đã học ở trường trong tuần này, thảo luận giảng giải cho nhau, tiếp theo lại phải làm bài tập củng cố, ròng rã cả buổi sáng, không hề ngừng nghỉ! Còn nghiêm ngặt và thảm hơn cả ở trường!
Thời Tả nàng thật sự là một ma quỷ!
Hắn cảm giác đầu óc mình bây giờ đã biến thành vòng nhang muỗi, quay vòng vòng.
Thời Giản khinh bỉ liếc hắn một cái, 「 Thật là vô dụng, chỉ có chừng này mà đã không chịu nổi, ta thấy trước đây các ngươi quá lười biếng rồi! 」 Vị danh sư được nhà họ Thời mời đến ở bên cạnh nhìn Thời Giản, tán dương: 「 Giống như bạn học Thời đây, người có thiên phú học tập như vậy dù sao cũng là số ít. Bạn học Ngô có thể kiên trì đến bây giờ cũng rất tốt rồi, dục tốc bất đạt, vẫn là phải khổ nhàn kết hợp. 」 Thời Giản thật sự là học sinh có thiên phú nhất mà hắn từng dạy!
Trước khi đến nhà họ Thời, hắn đã tìm hiểu qua tình huống của Thời Giản, biết rằng trước khi nhập học, nàng chưa từng tiếp nhận giáo dục hệ thống nào, còn lo lắng nếu dựa theo thói quen giảng bài trước đây của mình, nàng sẽ không tiếp thu được, theo không kịp.
Nhưng sau khi đến lại phát hiện, lo lắng của hắn hoàn toàn là dư thừa.
Nàng rất thông minh, đầu óc cũng phi thường linh hoạt, chỗ nào không hiểu, chỉ cần nhắc nhở dẫn dắt một chút là chính nàng liền có thể dung hội quán thông.
Hơn nữa trí nhớ đặc biệt tốt, chỉ cần là kiến thức nàng đã học qua và lĩnh ngộ thấu triệt, nàng sẽ khắc sâu vào trong đầu, không hề giống người trước đây chưa từng đi học đàng hoàng, ngược lại giống như là một vị học bá.
Hắn có lòng tin, trong kỳ thi đại học ba tháng sau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thời Giản nhất định sẽ một tiếng hót lên làm kinh người! Có thể dạy được một học sinh như vậy cũng là vận may của hắn!
Ngô Vũ ở bên cạnh không ngừng gật đầu, vô cùng đồng ý lời lão sư nói.
Thời Tả cứ tưởng ai cũng như nàng ấy, xem việc học như là thú vui.
Thời Giản thấy lão sư đã nói vậy, suy nghĩ một chút rồi vung tay nhỏ lên, 「 Được rồi, nếu lão sư đã nói phải khổ nhàn kết hợp, vậy hôm nay cố thêm chút sức, ngày mai chúng ta cùng đi leo núi đi! Vận động một chút, thư giãn một chút! 」 ....
Mặc dù leo núi là việc tốn thể lực, cũng rất mệt, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ngồi đây đọc sách đến choáng váng đầu óc!
Thế là Ngô Vũ lập tức phụ họa: 「 Tốt, cứ quyết định vậy đi! 」 Những người khác cũng tỏ ý không có ý kiến, thế là lịch trình ngày mai đã được quyết định.
「 Bây giờ nghỉ ngơi một lát trước đi, thư giãn một chút. 」 lão sư tuyên bố.
Ngô Vũ là người đầu tiên hoan hô chạy ra ngoài, còn đứng dậy chạy một vòng trong hoa viên, khiến Thời Giản chỉ muốn che mắt.
「 Ngô Vũ, ta nói ngươi có thể đừng làm mất mặt không, mau chóng quay lại ngồi đi! 」 「 Đúng đó đúng đó, đây là nhà Thời Tả, ngươi đừng làm Thời Tả mất thể diện a! 」 Ngô Vũ không phục, lẽ thẳng khí hùng nói: 「 Ta làm sao lại mất mặt chứ, lão sư đã nói rồi, thư giãn một chút, ta làm vậy cũng là để nâng cao hiệu suất học tập, các ngươi thì biết cái gì! Chính vì ở nhà Thời Tả nên mới thư giãn như vậy đó, chứng tỏ ta xem Thời Tả như người một nhà! 」 「 Ngô Vũ, ngươi vuốt mông ngựa này cũng không tệ đấy nhỉ! 」 「 Phi, ngươi mới vuốt mông ngựa! 」 Ngô Vũ cùng mấy bạn học nói qua nói lại rồi bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, Thời Giản ngồi một bên lạnh lùng nhìn xem.
Ngây thơ, quá ngây thơ! Nàng cảm thấy mình giống như đang trông trẻ con vậy...... Ý nghĩ này vừa hiện lên khiến nàng thoáng rùng mình một cái.
Lương Hạo Thiên xoay bút trong tay, chú ý tới biểu cảm ác hàn chợt lóe lên trên mặt nàng, không nhịn được cười một tiếng, thầm thở dài trong lòng.
Chưa bao giờ hắn nghĩ tới mình còn có thể sống như thế này, hóa ra học tập cũng không phải là một chuyện thống khổ, cũng có thể vui vẻ như vậy.
Hắn cảm thấy khoảng thời gian này là lúc nhẹ nhõm tự tại nhất trong mười mấy năm cuộc đời của hắn.
Đang suy nghĩ, trán đột nhiên nhói đau, hắn hoàn hồn đưa tay ôm trán, 「 Thời Tả, ngươi đánh ta làm gì? 」 Hóa ra là Thời Giản đột nhiên đưa tay gõ mạnh vào trán hắn một cái.
Thời Giản liếc hắn, 「 Những người khác thi đỗ một trường đại học đáng tin cậy là được rồi, còn ngươi...... Ngươi nếu là thi không đỗ một trường đại học hạng nhất...... 」 Lời còn chưa nói hết, nhưng ý uy hiếp trong lời nói đã đập vào mặt.
Lương Hạo Thiên hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn Thời Giản mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, 「 Tại sao ngươi lại muốn ta thi đỗ đại học tốt? Cũng đâu phải chỉ có con đường thi đại học đúng không? 」 Bây giờ hắn cũng đã nhận ra, tất cả những gì Thời Giản làm không phải là hành vi ngẫu nhiên, mà là mang theo mục đích nhất định.
Nhưng hắn nghĩ mãi mà không hiểu.
Bọn họ quen biết chưa bao lâu, trước đó chưa từng gặp nhau, trên người mình hẳn là cũng không có gì để nàng mưu đồ mới phải. Nàng cũng không thể giống như Lương Gia Nhân, muốn viên châu kia của nhà họ Tiêu, cho nên ra tay từ trên người mình.
Thời Giản nhìn hắn, ngay lúc Lương Hạo Thiên tưởng rằng mình sắp có được lời giải đáp, nàng lại bất ngờ đưa tay gõ hắn một cái, nói giọng ông cụ non: 「 Bảo ngươi thi đại học chẳng lẽ còn hại ngươi sao? Ta là lão đại, lời của ta ngươi cứ nghe theo, không được phép hỏi! 」 Lương Hạo Thiên trầm mặc nhìn nàng.
Thôi được, nàng vui là được rồi, dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết. Nàng cũng không có ý định hại hắn, nếu không cũng chẳng cần cứu hắn và mẹ hắn ra khỏi nhà họ Lương.
Trên lầu hai của biệt thự chính, một người đứng trước cửa sổ nhìn những người trong hoa viên cách đó không xa phía dưới, biểu lộ có chút một lời khó nói hết.
「 Nhị nhi, con bé Thời Giản rốt cuộc là bị làm sao vậy, tại sao lại chơi thân với đám người lớp F như thế, còn dẫn về nhà ngươi nữa. Cha mẹ ngươi không quản chút nào sao? 」 ....
Thời Nhị cười khổ, 「 Chỉ cần Thời Giản không đi giết người phóng hỏa, cha mẹ ta sẽ không quan tâm nàng, sẽ chỉ dung túng nàng, sủng ái nàng. Hơn nữa Thời Giản người này, nàng làm việc tùy hứng quen rồi, trước giờ chỉ lo mình thoải mái vui vẻ, không hề cân nhắc hậu quả. 」 Trương Xảo đảo mắt một vòng, hạ giọng nói: 「 Cha mẹ ngươi không quản thật ra cũng tốt, như vậy mới có thể làm nổi bật sự hiểu chuyện, ngoan ngoãn và tốt đẹp của ngươi chứ. Đợi đến lúc thi tốt nghiệp trung học, ngươi chắc chắn sẽ thi tốt hơn Thời Giản nhiều! Nếu nàng ngay cả điểm chuẩn thấp nhất cũng không qua nổi, khi đó so sánh lại, chẳng phải sẽ càng làm nổi bật sự giỏi giang của ngươi sao? 」
Bạn cần đăng nhập để bình luận