Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 55

Bọn họ cũng thật là lớn gan, vậy mà lại dám gọi Thời Giản đến giúp đỡ...... Nhưng nếu không phải bọn họ lá gan lớn như vậy...... Cho nên tâm trạng Lương Hạo Thiên phức tạp!
Đám ba người đi đến trước mặt, Ngô Vũ nhìn Tiêu Nhược Vân nói ngọt ngào: “Đây là a di ạ? Trước đây con đã nghe Hạo Ca nhắc đến a di rồi, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên giống hệt như Hạo Ca nói, nhìn không giống mẹ của Hạo Ca, mà giống như là chị gái của Hạo Ca vậy.”
Tiêu Nhược Vân quả nhiên bị hắn chọc cười, “Ta đã lớn tuổi rồi, các ngươi còn trẻ mà!”
“Chúng con thì trẻ thật, nhưng a di cũng trẻ mà! A di xinh đẹp như vậy, thảo nào Hạo Ca cũng đẹp trai thế, hoàn toàn là di truyền từ a di đó!” Lời này của Ngô Vũ, Tiêu Nhược Vân lại thật sự rất thích nghe, bị hắn dỗ đến cuối cùng mặt mày cũng hớn hở.
Ngô Vũ thầm nháy mắt ra hiệu với Lương Hạo Thiên và Thời Giản, rồi tỏ ra quen thuộc bước tới đỡ cánh tay Tiêu Nhược Vân, vô cùng thân thiết, “A di, con nghe Hạo Ca nói tay nghề của a di rất giỏi, nấu ăn rất ngon đấy, hôm nay con cứ mặt dày mày dạn nói trước một câu, sau này con sẽ thường xuyên đến chỗ các người ăn nhờ đấy, a di đừng ghét bỏ con nha.”
Tiêu Nhược Vân kinh ngạc liếc nhìn con trai, Lương Hạo Thiên giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, nhưng lỗ tai lại hơi ửng đỏ lên.
Thấy vậy, nàng không nhịn được cười rộ lên.
Trước đây mỗi lần nàng xuống bếp nấu cho hắn ăn, hắn luôn tỏ vẻ ghét bỏ, chê khó ăn, khiến nàng tưởng thật mình nấu rất tệ, thậm chí còn sinh lòng hoài nghi bản thân. Rõ ràng bản thân từng nếm thấy rất ổn, sao vào miệng hắn lại thành không ngon chứ?
Bây giờ xem ra hắn là lo lắng nàng mệt nhọc, nên cố ý nói vậy, để nàng đừng xuống bếp nữa.
Hốc mắt Tiêu Nhược Vân hơi nóng lên, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Nàng nhìn xuyên qua cửa lớn lối ra sân bay, hướng về bầu trời bên ngoài.
Trời xanh như vậy, không khí tốt như vậy, bọn họ bây giờ đã tự do, sau này cũng nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp! Bọn họ đã rời khỏi cái lồng giam kia, sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Những ngày tốt đẹp đang ở phía trước!
Sau khi trở lại nội thành, Thời Giản liền chuẩn bị về nhà.
“Ta tuy đã cứu các ngươi ra, cũng che giấu tin tức chúng ta đi máy bay về, nhưng người nhà Lương Gia phát hiện các ngươi biến mất, tin rằng vẫn sẽ rất nhanh tra ra các ngươi đang ở Hải Thị, rất có thể sẽ bắt các ngươi về.” Thời Giản nhắc nhở.
Lương Hạo Thiên cười mỉa mai, “Yên tâm đi, bọn họ không dám trắng trợn đến Hải Thị bắt người.” Nhà họ Lương xác thực ngang ngược càn rỡ, nhưng lại chột dạ.
Hắn và mẹ hắn đã trốn đến Hải Thị, hơn nữa còn trốn đến mà không kinh động bất kỳ ai trong nhà Lương Gia. Người nhà Lương Gia sẽ chỉ đa nghi, chột dạ, hoài nghi liệu có phải Tiêu gia đã ra tay không.
Chuyện nhà Lương Gia ngấp nghé bảo vật Tiêu gia cũng được nhà Lương Gia che giấu cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ chuyện truyền ra sẽ bị người đời chỉ vào cột sống mà mắng.
Làm kỹ nữ còn muốn lập cổng đền!
Cho nên bọn họ sẽ không gióng trống khua chiêng đến bắt người.
Trước đây hắn không dám có bất kỳ hành động nào chẳng qua là vì kiêng dè mẹ hắn bị nhốt ở nhà Lương Gia, sợ mình làm gì đó, người nhà Lương Gia sẽ trút giận lên mẹ hắn, hắn sợ ném chuột vỡ bình.
Nhưng bây giờ thì khác, mẹ hắn đã được cứu ra rồi!
Người nhà Lương Gia nếu dám đến Hải Thị, hắn sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về!
“Thời Giản, lời ta từng nói vẫn giữ nguyên, ngươi đã cứu ta và mẹ ta, ngươi chính là ân nhân của ta!” Vẻ mặt Lương Hạo Thiên vừa nghiêm túc lại trịnh trọng.
Thời Giản xua tay, “Yên tâm, ta không phải người làm việc tốt không lưu danh, sau này có chỗ cần dùng đến ngươi, không vội.”
“Chuyện của ngươi, trong lòng ngươi tự biết là được rồi, ta phải về nhà đây.”
Biết Thời Giản muốn đi, Tiêu Nhược Vân kéo tay nàng cảm ơn rối rít, lời nói cũng tương tự như Lương Hạo Thiên.
Thời Giản dừng một chút, nhìn Tiêu Nhược Vân nói nghiêm túc: “A di, con vừa nghe Ngô Vũ nói tay nghề của ngài rất tốt, lần sau mời con ăn cơm nhé!”
A?
Tiêu Nhược Vân sửng sốt.
Ăn, ăn cơm?
“Nếu như a di cảm thấy phiền phức, vậy thì—”
“Không phiền phức, không phiền phức!” Tiêu Nhược Vân vội nói, “Vậy lần sau ta bảo Hạo Thiên gọi ngươi tới dùng cơm, ngươi thích ăn món gì, ta làm cho ngươi!”
Thời Giản bất giác nuốt nước bọt, hai mắt sáng lên, “Đều được ạ! Chỉ cần là ngon con đều ăn!” Món ngon nhiều như vậy, trẻ con mới phải lựa chọn! Nàng muốn tất cả!
Tiêu Nhược Vân ánh mắt dịu dàng nhìn Thời Giản, chỉ cảm thấy đứa bé này vô cùng đáng yêu. Thẳng thắn, lương thiện, tự nhiên phóng khoáng, không chút mềm mại giả tạo, giống như một viên ngọc thô chưa được đẽo gọt, tự nhiên mà lại xinh đẹp động lòng người.
Đã nhìn quen những cô nương nhà Lương Gia cùng những tiểu thư danh giá gọi là danh viện thiên kim ở kinh thành vừa ương ngạnh phách lối, lại tự cao tự đại õng ẹo, kiểu người như Thời Giản quả thực khiến người ta hai mắt tỏa sáng.
Tiêu Nhược Vân càng nhìn Thời Giản càng thích, lại nhìn sang con trai đang đứng bên cạnh, nụ cười không khỏi càng sâu.
Lương Hạo Thiên nhìn Thời Giản đi xa, thu hồi tầm mắt liền đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của mẹ mình...
“Mẹ, mẹ nhìn gì vậy?” hắn khó hiểu.
Tiêu Nhược Vân cười híp mắt, “Không có gì, không có gì.” Mặc dù con trai nàng bây giờ đang bị thương, mặt mũi cũng bầm xanh tím tái, trông hơi đáng sợ, nhưng đợi hắn khỏi rồi thì khuôn mặt vẫn rất ưa nhìn. Hắn đúng là dòng dõi nhà Lương Gia, nhưng lại không có thói hư tật xấu của người nhà Lương Gia, tính tình hắn là theo người Tiêu gia!
Tiêu gia nhà nàng chưa bao giờ sinh ra một mầm măng xấu!
Trước kia thì thôi, bây giờ nàng đã thoát khỏi nhà Lương Gia, sau này chắc chắn sẽ sống cùng con trai, nàng còn khối thời gian để dạy dỗ con trai cho tốt! Để hắn trở thành một người bạn trai tốt, một ứng cử viên làm chồng tốt!
Chỉ tiếc là hôm nay quá nhiều việc, thời gian quá gấp gáp, lại không chuẩn bị gì, nếu không đã có thể giữ Tiểu Giản ở lại ăn cơm cùng.
Giải quyết xong một chuyện, tâm trạng Thời Giản rất tốt, ung dung thong thả trở về nhà.
Chỉ là vừa vào cửa, nàng đã cảm giác được bầu không khí trong nhà hơi khác thường.
Người mẹ vốn luôn cười tươi khi thấy nàng, bây giờ tuy cũng cười, nhưng nụ cười rất gượng gạo, giống như cố nặn ra vậy.
“Tiểu Giản, sao con về nhanh vậy? Không phải nói muốn chơi đến ngày mai sao?”
“À, con thấy không có gì vui lắm, nên đề nghị mọi người về sớm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận