Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 25

Hiện tại bọn hắn nói bọn hắn biết sai rồi, cầu xin mọi người cho bọn hắn một cơ hội ư? Cứ như vậy nhẹ nhàng sao? Bởi vì nàng là người bình thường, cho nên mạng của nàng không đáng một đồng hay sao?
Càng nghĩ, oán khí mà Từ Tĩnh Như đè nén càng có xu hướng không khống chế nổi, nhiệt độ trong phòng dường như lập tức hạ xuống không ít, gió lạnh từng cơn thổi qua, khiến đồ vật trong phòng lúc ẩn lúc hiện.
Thời Giản ngẩng đầu nhìn chiếc đèn treo trên trần nhà đang lay động đến mức sắp rơi xuống, vội vàng nói: “Ta để cho ngươi tự mình báo thù đi!”
Giống như bị nhấn nút tạm dừng, động tĩnh trong phòng lập tức ngừng lại.
“Để cho ta tự mình báo thù? Không được, ta không có cách nào tới gần bọn hắn......” Từ Tĩnh Như cau mày.
Nàng đương nhiên cũng muốn tự mình báo thù, nhưng không biết vì sao nàng không có cách nào tới gần bọn hắn, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Một khi áp sát quá gần thì giống như bị thứ gì đó cản lại, nếu không...... Nếu không nàng đã sớm xé xác bọn hắn!
“A, ngươi không có cách nào, không có nghĩa là ta không có cách nào. Bọn hắn làm việc trái với lương tâm, việc nửa đêm quỷ gõ cửa cũng không có gì là kỳ quái cả.” Thời Giản bình tĩnh nói.
Đại khái đúng là có tật giật mình, sau khi Từ Tĩnh Như chết, có mấy kẻ đúng là bị hù dọa, liền mang theo vật hộ thân trên người.
Đặc biệt là kẻ đã đẩy Từ Tĩnh Như xuống lầu, mặc dù rất nhanh liền không còn lo lắng, nhưng tận đáy lòng vẫn có chút chột dạ, đã đeo lên người một miếng ngọc bội tổ truyền từng được khai quang.
Từ Tĩnh Như lúc còn sống tính cách dịu dàng hòa thuận, sau khi chết đương nhiên cũng không có khả năng lập tức liền thành lệ quỷ. Cho nên việc không thể đến gần mấy người kia cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Có điều, những thứ này đối với nàng mà nói thì căn bản là vô dụng!
Từ Tĩnh Như lập tức liền đầy máu sống lại, “Nếu như có thể, đương nhiên tốt nhất rồi!”
“Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không có khả năng trực tiếp động thủ giết chết bọn hắn. Có đôi khi chết cũng không phải là trả thù, mà là một loại giải thoát. Nếu như ngươi giết người, ngươi liền không cách nào thuận lợi đầu thai chuyển thế.” Thời Giản nghiêm túc dặn dò.
Từ Tĩnh Như là một người thiện lương, chưa từng làm việc xấu, khi còn sống cũng ưa thích lấy việc giúp người làm niềm vui, kết quả lại uổng mạng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng sẽ có một kiếp sau tốt đẹp. Nhưng nếu như nàng tạo nghiệp giết chóc, vậy liền không giống với lúc trước. Cho nên không cần thiết vì những người này mà hủy hoại những điều đó.
Từ Tĩnh Như cắn môi, có chút không cam lòng. Nàng đương nhiên muốn giết những kẻ kia, thế nhưng là......
Một lát sau nàng nhẹ gật đầu, “Tốt, ta không giết bọn hắn!”
Nàng (Thời Giản) nói không sai, có đôi khi chết ngược lại là một loại giải thoát! Nàng muốn bọn hắn cả một đời đều sống ở trong bóng ma tử vong của nàng! Nàng thay đổi chủ ý, nàng phải dùng một phương thức khác để báo thù!
Thời Giản vỗ ra một lá phù phát ra hào quang nhỏ yếu, lá phù chậm rãi rơi vào người Từ Tĩnh Như rồi rất nhanh liền biến mất không thấy.
Từ Tĩnh Như còn chưa kịp phản ứng đó là cái gì đã cảm thấy linh hồn của mình giống như bị rót vào thứ gì đó...... Giống như là trong nháy mắt liền tràn đầy lực lượng!
“Đi thôi! Dục tốc bất đạt, cứ từ từ sẽ đến. Nếu như gặp phải chuyện gì không cách nào giải quyết, gọi ta một tiếng ta liền tới cứu ngươi.”
Từ Tĩnh Như cảm động nhìn Thời Giản, hai mắt đẫm lệ rưng rưng. Trên thế giới này người xấu rất nhiều, giống những kẻ kia vô duyên vô cớ thấy nàng dễ ức hiếp liền khi dễ nàng. Nhưng người tốt cũng có rất nhiều, giống như những người lên tiếng thay nàng trên mạng, giống như Thời Giản, dù các nàng không thân chẳng quen, nàng ấy vẫn nguyện ý dốc hết sức lực giúp đỡ nàng.
Nếu Thời Giản đã nói nàng có thể đi trút giận, phát tiết nỗi phẫn hận của chính mình, Từ Tĩnh Như là một khắc đều không muốn chờ đợi, rất nhanh liền biến mất tại trong phòng Thời Giản.
**Chương 19: Nhìn thấy quỷ**
Từ khi Từ Tĩnh Như té lầu đến lúc sự kiện Bá Lăng bị phanh phui cũng chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, ngay từ đầu những người kia đúng là rất hốt hoảng, dù sao cũng có người chết. Nhưng loại bối rối này rất nhanh liền biến mất, biến thành sự lơ đễnh.
Những người xuất thân quyền quý, hoàn cảnh sống và nền giáo dục từ nhỏ cực kỳ dễ dàng khiến bọn hắn sinh ra một loại nhận thức sai lầm. Cảm thấy mình tài trí hơn người, là kẻ bề trên, người bình thường dĩ nhiên chính là người hạ đẳng. Không có cái gì là tiền không giải quyết được, tiền không giải quyết được, thì còn có quyền. Thế nhân vội vàng doanh doanh theo đuổi không phải liền là hai loại đồ vật đó sao?
Ra khỏi cửa, Từ Tĩnh Như ngược lại không vội, đầu tiên là đi tới nhà Đồng Nhuế Tâm.
Đồng Nhuế Tâm không phải là người đẩy Từ Tĩnh Như xuống lầu, nhưng hôm ở trung tâm thương mại nàng cũng tham dự vào việc Bá Lăng Từ Tĩnh Như. Cuối cùng, đề nghị để Từ Tĩnh Như đi quyến rũ phụ nữ có chồng cũng chính là ý tưởng do nàng ta nói ra.
Đồng Nhuế Tâm mấy ngày nay xác thực không dễ chịu, mới từ miệng Thời Nhị biết một chút tin tức, cũng còn chưa kịp làm cái gì, sự tình liền đã đến mức không thể cứu vãn. Lúc này nàng mới hết cách, đành phải nói chuyện này cho ba mẹ của mình, tự nhiên là bị giáo huấn một trận.
Bất quá lòng của nàng nhưng lại an ổn xuống tới. Cha mẹ mặc dù mắng nàng một trận, nhưng tuyệt đối sẽ không mặc kệ nàng! Lấy thế lực của Đồng gia nhà nàng, muốn đưa nàng ra khỏi chuyện này chính là chuyện dễ như trở bàn tay!
Cho nên Đồng Nhuế Tâm hiện tại dần dần cũng không lo lắng, thậm chí còn nghĩ đến lúc đó cùng lắm thì liền chuyển trường. Tại Hải Thị còn có rất nhiều trường tư thục tốt, không sợ không có trường học.
Nàng ngồi ở trên giường dựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại, hết sức chuyên chú nhìn xem chương trình tạp kỹ trong điện thoại, thỉnh thoảng bị chọc cho cười ha hả, hoàn toàn không nhìn ra có chút nào bị chuyện của Từ Tĩnh Như ảnh hưởng đến.
Từ Tĩnh Như bay vào gian phòng của nàng nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, lửa giận trong lòng bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Xem đi, xem đi, những kẻ này căn bản không có chút nào hối hận! Bọn hắn căn bản sẽ không hối cải làm người mới, về sau cũng chỉ sẽ càng ngày càng ác độc, người có thân thế không bằng bọn hắn, trong mắt bọn hắn ngay cả tiểu miêu tiểu cẩu cũng không bằng! Đừng nói là khi dễ, cho dù chết, cũng là chết vô ích!
Lửa giận thêm oán khí của Từ Tĩnh Như lóe lên, chiếc đèn treo bằng thủy tinh trong phòng Đồng Nhuế Tâm lập tức liền bắt đầu lắc lư, còn lấp lóe mấy lần, phát ra vài tiếng âm thanh xì xì, giống như đèn treo xảy ra vấn đề.
Đồng Nhuế Tâm bị giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà, nói thầm một tiếng, “Chuyện gì xảy ra? Đèn hỏng sao?”
Nàng chăm chú nhìn trong chốc lát, thấy đèn treo lại khôi phục bình thường liền không có để ở trong lòng.
Có thể nàng mới đưa lực chú ý đặt ở trong điện thoại di động, đèn trong phòng lại bắt đầu lấp lóe! Mơ hồ còn nghe được dòng điện âm thanh xì xì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận