Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 49

Thời Giản liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi muốn biết?” Ngô Vũ điên cuồng gật đầu.
“Vậy không bằng ngươi cũng tới thử một chút?” Sắc mặt Ngô Vũ cứng đờ, lộ vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Ánh mắt của mấy người Ngô Xảo Mạn nhìn Thời Giản mang theo sự e ngại và hoài nghi sâu sắc.
Các nàng từ đầu đến cuối nghĩ mãi không ra rốt cuộc nàng đã làm thế nào!
Chuyện của F ban ít nhiều cũng truyền đến các lớp khác, những người không biết cụ thể bên trong nghe qua chỉ coi là trò cười, cũng sẽ không xem là thật. Những người coi là thật cũng chỉ khẳng định rằng mấy người kia bản thân không biết cơ thể xảy ra vấn đề gì, không ai liên tưởng đến những chuyện không nên liên tưởng.
Thời Nhị nghe được những chuyện này cũng kinh ngạc một chút.
Bạn học trong trường cũng không có thời gian tiếp xúc với Thời Giản nhiều hơn nàng, nàng tự nhận mình đã khá hiểu Thời Giản.
Thời Giản không phải kiểu người thích phô trương thanh thế, nàng đã nói ra lời thì nhất định sẽ có hành động thể hiện.
Cho nên việc mấy người F ban đột nhiên không thể lên tiếng, nói không chừng thật sự là Thời Giản giở trò quỷ.
Khi nàng nghe những lời này, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Thời Giản cũng mặc kệ người khác nhìn nhận chuyện này thế nào, thế giới rộng lớn, không thiếu chuyện lạ. Đại đa số người chưa từng thấy, không cho rằng tồn tại không có nghĩa là nó thật sự không tồn tại.
Đại đạo năm mươi, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.
Cũng không phải là không có, chỉ là quá hiếm hoi, nhà thứ năm không phải là một ví dụ rất tốt sao?
Thế giới này cũng tồn tại một số người đặc thù, chỉ là quá ít, đến mức mọi người đều không để ý, hoặc căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến phương diện đó.
Những thứ một người có thể tiếp xúc có quan hệ trực tiếp đến tầng lớp xã hội của người đó. Tầng lớp càng cao, tiếp xúc càng nhiều, kiến thức cũng sẽ càng rộng.
Nàng tin rằng bây giờ mình chưa gặp được đồng loại chỉ vì vòng giao tiếp của nàng còn quá nhỏ, ngoài Thời gia chính là trường học, có thể gặp được đồng loại mới là lạ!
Đối với chuyện này, Thời Giản vẫn khá mong đợi.
Nếu nàng có thể gặp được một đồng loại giống mình, vậy thì thú vị rồi, bọn họ có thể trao đổi giao lưu với nhau.
Chỉ cần đối phương không phải đến tranh đoạt công đức với nàng, vậy bọn họ nhất định sẽ trở thành bằng hữu nhỏ!
Nghĩ đến đây, nàng lại không khỏi nhớ tới một chuyện khác.
Ngày đó huynh trưởng cho người truyền tin, nói ít ngày nữa sẽ tới.
Nhưng thời gian thấm thoắt đã trôi qua lâu như vậy, nàng vẫn chưa thấy bóng dáng huynh trưởng đâu!
Chắc là huynh trưởng bị sự vụ dưới kia níu chân rồi?
Dù sao nàng không ở uổng mạng thành, sự vụ trong thành đó chẳng phải đều để huynh trưởng tự mình xử lý sao? Thêm vào chuyện của điện thứ sáu, huynh trưởng nhất thời không phân thân ra được cũng xem như hợp lý.
Nghĩ đến việc huynh trưởng rất có thể bị sự vụ níu chân không tới được, tâm tình nàng không khỏi có chút vui thầm. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu lại dâng lên cảm giác không ổn lắm.
**Chương 36: Tìm Thời Giản giúp đỡ**
“Sao rồi, vẫn không liên lạc được Hạo Ca à?” Ngô Vũ nhìn Quý Tư Miểu cầm điện thoại đang lặp đi lặp lại hành động, không ngừng bấm số của Lương Hạo Thiên.
Mấy ngày nay Hạo Ca không hề liên lạc với bọn họ.
Ban đầu còn có thể lấy cớ hắn vừa về Kinh Thành nhiều việc, không có thời gian, nhưng mấy ngày đã trôi qua, dù bận đến mấy thì cũng phải có thời gian gọi điện thoại hay gửi tin nhắn chứ?
Hắn không những không nghe máy, không gọi lại, gửi tin nhắn cũng không trả lời, giống như mất tích vậy!
Ngô Vũ vốn tính vô tư cũng không nhịn được bắt đầu lo lắng.
Hai người cố gắng kìm nén mấy ngày, tìm đủ mọi cớ để tự trấn an, đến bây giờ sự bất an trong lòng đã ngày càng lớn.
Luôn cảm thấy sau khi Hạo Ca về kinh thành đã xảy ra chuyện!
Bọn họ cũng nghĩ ra cách để xác nhận tình hình của hắn bên đó, nhưng họ đều là người Hải Thị, ở Kinh Thành làm gì quen biết ai!
Cho dù có người thân ở đó, nhưng quan hệ cũng không thân thiết, người ta cũng không thể vì chút chuyện nhỏ của đám tiểu bối bọn họ mà đặc biệt đi một chuyến hay làm gì được.
Lương gia ở Kinh Thành cũng không phải nhà tầm thường, đắc tội họ thì không hay.
Sau một lần thử lại thất bại, Quý Tư Miểu lắc đầu, “Điện thoại vẫn luôn đổ chuông, chỉ là không ai nghe máy.” “Ngươi nói có phải điện thoại của Hạo Ca bị người ta trộm rồi không?” Quý Tư Miểu liếc hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Nếu bị người ta trộm, điện thoại còn có thể bật nguồn sao? Sớm đã tắt máy rồi!
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta ở Kinh Thành cũng không quen ai để hỏi thăm tin tức cả!” Ngô Vũ cũng có chút sốt ruột, đi đi lại lại không ngừng trong phòng, mặt mày đầy vẻ lo lắng.
Vạn nhất Hạo Ca lại giống lần trước... Nghĩ đến khả năng này, Ngô Vũ càng thêm lo lắng.
“Trước tiên nghĩ cách xem có thể dò hỏi được tin tức gì không đã!” Cuối cùng hai người thực sự hết cách, đành phải tìm trưởng bối trong nhà, nói sơ qua tình hình, hy vọng có thể giúp hỏi thăm một chút.
Quý Tư Miểu có một người cô ở Kinh Thành, nhà chồng địa vị cũng không thấp.
Cô của hắn cũng đồng ý giúp, bảo hắn chờ một chút, hỏi được sẽ liên lạc với hắn.
Cứ như vậy lại một ngày trôi qua, vẫn không liên lạc được với Lương Hạo Thiên, mà cô của Quý Tư Miểu cũng báo tin về là không hỏi thăm được gì.
“Tư Miểu, con nghe lời cô, chuyện này đừng dính vào. Tình hình Lương gia các con không hiểu cũng không rõ, cho dù bạn con về Lương gia thật sự xảy ra chuyện gì thì các con cũng không giúp được gì đâu! Huống chi bạn con nói thế nào cũng là con cháu Lương gia, người Lương gia sẽ không làm gì nó đâu.” Lời này Quý Tư Miểu cũng không dám tin hoàn toàn.
Chuyện Lương gia hắn đúng là không hiểu rõ, nhưng chỉ những gì hắn biết cũng đủ khiến hắn lo lắng cho Hạo Ca, những điều không biết chẳng phải còn nghiêm trọng hơn sao?
Đúng lúc hai người đang hết cách, Ngô Vũ đột nhiên buột miệng nói: “Hôm đó Thời Giản có phải đã nói nếu chúng ta gặp chuyện không giải quyết được thì đi tìm nàng không?” Quý Tư Miểu sững sờ một chút, sau đó dở khóc dở cười, “Ngươi có phải sốt ruột đến hồ đồ rồi không, nàng thì làm được gì?” Đừng nói là nàng không biết gì, cho dù có biết thì một người vừa về Thời gia như nàng, e là còn chưa từng đến Kinh Thành, có thể giúp được gì?
Chẳng lẽ còn có thể nhờ người Thời gia bên Kinh Thành giúp đỡ sao? Không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận