Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 70

Tiêu Nhược Vân bưng món ăn cuối cùng lên bàn, cởi tạp dề ra, vừa cười vừa nói: “Tiểu Giản, ta nghĩ ngươi sinh hoạt ở bên này, khẩu vị nơi đây vốn thanh đạm, không bằng thử một chút khẩu vị khác, cho nên liền làm những món này. Ngươi mau nếm thử xem, ta lo ngươi không quen, không có nêm nếm quá đậm.”
Thời Giản không tự chủ nuốt nước bọt một cái, hai tay rục rịch, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, giả bộ như không hề nôn nóng nói: “A di có lòng, ta không kén ăn lắm đâu.” Chỉ cần là đồ ăn ngon, nàng đều thích!
Đến nhân thế trong khoảng thời gian này, nàng càng cảm thấy những ngày tháng trước kia của mình ở uổng mạng thành đều không thể gọi là cuộc sống!
Huynh trưởng thỉnh thoảng còn có thể đi tham gia yến hội Thiên Đình, ăn chút gan rồng phượng tủy, nếm thử quỳnh tương, ăn bàn đào. Nàng thì thê thảm hơn nhiều, tại uổng mạng thành, thứ khác không nhiều, chỉ có oan hồn quỷ chết đầy rẫy khắp nơi, ăn những thứ này ngược lại là đảm bảo no bụng, nhưng hương vị chẳng ra gì!
Quỷ hồn càng tội ác chồng chất thì hương vị càng tệ, nàng thà chịu đói, đi uống Quên Xuyên Thủy chứ cũng không ăn những quỷ hồn này! Ngày thường chủ yếu là ăn cung phụng, nhưng những vật này làm gì có hương vị! Nói trắng ra chỉ là cái hình thức, có trợ giúp tu luyện! Cũng giống như hút gió bữa ăn lộ vậy.
Thời gian dài như vậy, cũng thật sự đã quên mất trăm vị thức ăn nơi nhân thế.
Nhưng bây giờ nàng đã đến nhân thế, cái miệng này lại được nếm mỹ vị thức ăn, làm sao khiến nàng từ bỏ được nữa?
Tiêu Nhược Vân thấy mắt nàng cứ dán chặt vào mấy món ăn trên bàn cơm, thế mà trên mặt lại còn ra vẻ thận trọng, trong lòng không khỏi buồn cười.
Cái ngày cứu bọn họ ra, nàng biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ, trấn định và trầm ổn, hoàn toàn không giống một đứa bé. Bây giờ ngược lại lại có thiên tính mà một đứa bé nên có.
“Mau nếm thử đi!” Tiêu Nhược Vân động đũa gắp một miếng thịt bỏ vào chén nàng, nhẹ giọng thúc giục, sau đó chính mình cũng gắp một miếng bỏ vào miệng cắn một cái.
Thời Giản lúc này mới không kịp chờ đợi, vội vàng gắp miếng thịt trong chén bỏ vào miệng, đôi mắt tức khắc sáng rực lên, theo động tác nhai nuốt, đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng cũng hơi híp lại, suýt nữa không giữ nổi hình tượng của mình mà reo lên vì vui sướng.
Vốn còn định làm bộ một chút, nhưng vừa nếm được mùi vị này, Thời Giản liền quên hết mọi thứ, toàn tâm toàn ý, hết sức chuyên chú hướng về mấy đĩa đồ ăn ra tay, ăn đến đầu đầy mồ hôi, miệng đỏ bừng, trong tay còn nắm chặt khăn giấy, thỉnh thoảng lén lút lau nước mắt cùng nước mũi, nhưng tay chính là không nỡ dừng lại.
Lương Hạo Thiên thấy vậy dở khóc dở cười, “Có ngon đến thế sao?” Mặc dù tay nghề của mẹ hắn đúng là rất khá, đồ ăn thường ngày làm rất tốt, nhưng cũng đâu có ngon đến mức độ này chứ?
Tiêu Nhược Vân tuy vui vì tay nghề của mình được người ta tán thưởng cao như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Giản, thiếu chút nữa là liếm sạch cả đĩa rồi.
Hơn nữa người nàng trông rõ ràng nhỏ nhắn thế kia, sức ăn lại không hề nhỏ chút nào!
Hôm nay bà chuẩn bị năm món mặn, một món canh, còn nấu một nồi cơm, trong bếp còn để đồ ngọt tráng miệng sau bữa ăn nữa. Thế mà năm món ăn này hơn phân nửa đều vào bụng Tiểu Giản, nàng còn ăn hết ba chén cơm!
Cho dù bát cơm nhà bà không lớn, nhưng cũng là bát cơm có phân lượng bình thường mà, nàng không những ăn nhiều thức ăn như vậy, còn ăn hết veo ba chén cơm! Ba chén cơm đầy vun! Bây giờ nàng còn đang uống canh!
Ánh mắt Tiêu Nhược Vân không khỏi rơi vào trên bụng Thời Giản, lo lắng nàng ăn no quá vỡ bụng mất.
Thời Giản ăn nhiều, ăn cũng nhanh, nhưng không hề thô lỗ, thậm chí còn có chút cảnh đẹp ý vui, khiến người ta nhìn tâm tình cũng tốt theo, khẩu vị cũng tốt lên theo.
Nuốt ngụm canh cuối cùng, Thời Giản hài lòng đặt thìa xuống, nụ cười trên mặt mang theo một tia thoả mãn, lúc này mới trả lời lời của Lương Hạo Thiên, “Tay nghề của a di thật sự quá tốt rồi! Làm ta không ngừng miệng được!” Về nhà nhất định phải bảo mẹ cũng chuẩn bị một bữa ăn đậm vị thế này! Nàng ưa thích!
Người xuống bếp thích nghe nhất chính là người ăn cơm công nhận tay nghề của mình, Tiêu Nhược Vân cười đến miệng đều không khép lại được.
“Nếu thích thì lần sau lại đến, ta lại làm món khác.”
Thời Giản cũng không khách khí, “Có thời gian ta nhất định tới cửa quấy rầy, a di đến lúc đó cũng đừng ghét bỏ ta ăn nhiều quá nhé.”
“Không có, không có, ta thích kiểu nữ hài tử như ngươi bây giờ.” Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cũng không giống như một số nữ hài tử trẻ tuổi hiện tại, vì giảm béo, vì lập nhân thiết, mỗi bữa chỉ ăn có chút xíu liền nói đã no đủ, kết quả quay lưng lại vụng trộm ăn thêm.
Lương Hạo Thiên chủ động hỗ trợ thu dọn bát đũa, Thời Giản là khách nhân, Tiêu Nhược Vân đương nhiên sẽ không để cho nàng động thủ.
Hai mẹ con đang bận rộn dọn dẹp tàn cuộc trong phòng bếp thì chuông cửa vang lên.
Trong phòng bếp đang mở vòi nước, hai mẹ con cũng không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thời Giản cất giọng kêu lên: “Lương Hạo Thiên, nhà ngươi có khách tới rồi, mau ra đây mở cửa!”
Tiếng nước trong bếp ngừng lại, hai mẹ con đi ra, Tiêu Nhược Vân có chút kỳ quái: “Sao lại có khách nhân? Hạo Thiên, có phải là bạn học của con không?”
Lương Hạo Thiên nhíu nhíu mày, lắc đầu, “Không có khả năng.” Ở lớp F ban, người thật sự chơi thân với hắn chỉ có Ngô Vũ và Quý Tư Miểu, nhưng hai người họ biết hôm nay hắn mời Thời Giản đến nhà làm khách, cho nên sẽ không ghé qua.
“Vậy sẽ là cư xá vật nghiệp sao?” Tiêu Nhược Vân nghi hoặc, lau tay rồi định đi mở cửa.
Trong đầu Lương Hạo Thiên lóe lên linh quang, buột miệng kêu lên: “Mẹ, khoan đã!”
Nhưng hiển nhiên là đã muộn, Tiêu Nhược Vân đã mở cửa, mà người ngoài cửa lập tức liền chen lấn tiến vào, đồng thời cấp tốc đóng cửa lại.
Nhìn thấy người vừa vào cửa, sắc mặt Tiêu Nhược Vân lập tức trắng nhợt, theo bản năng lùi lại hai bước.
Là Lương Gia người!
Bọn hắn cuối cùng vẫn là đuổi tới đây!
Thứ 48 chương nếu có lần sau nữa đưa bọn hắn đi uổng mạng thành
“Các ngươi tới làm gì? Mời các ngươi lập tức ra ngoài ngay, chúng ta không chào đón các ngươi!” Lương Hạo Thiên lập tức trầm mặt xuống.
Tổng cộng có năm người, người đàn ông trung niên dẫn đầu không để ý đến nộ khí của Lương Hạo Thiên, chỉ nhìn Tiêu Nhược Vân, cười nhạt, tư thái và lời nói đều mang vẻ cung kính, chỉ là ánh mắt khinh miệt lóe lên lại bán đứng tình cảm chân thực trong nội tâm của hắn.
“Phu nhân, tiên sinh nói, ngài ra ngoài giải sầu đủ rồi, cũng nên trở về thôi. Cho nên ra lệnh cho chúng tôi tới đón ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận