Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 218

Nữ nhân bị ánh mắt âm lãnh này của hắn nhìn, lập tức có cảm giác như bị loài rắn băng lãnh để mắt tới, làn da dưới quần áo không kiểm soát được mà nổi lên từng cơn da gà. Nàng vội vàng thu lại sự bất mãn và lo lắng của mình, hạ giọng nói: "Doãn tiên sinh, ta không có ý gì khác, chỉ là quá sốt ruột, tâm tình của ta ngươi hẳn là hiểu rõ..."
Nói rồi hốc mắt nàng đỏ lên, cố gắng kiềm chế tình cảm, vừa đau khổ vừa kìm nén, "Ta đã trông chờ không biết bao lâu, suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp, thật vất vả mới chờ được chút hy vọng này, mắt thấy sắp thành công, lại đột nhiên... Hơn nữa trước đó Doãn tiên sinh ngươi đã cam đoan, ta cũng vô cùng tin tưởng ngươi, cho nên vẫn luôn chờ đợi, bây giờ lại thành ra thế này, trong lòng ta sao có thể không nóng nảy cho được?"
"Tình hình bây giờ, ngươi bảo ta đi đâu tìm được người tài ba như Doãn tiên sinh nữa! Biện pháp như thế này, ngoài Doãn tiên sinh ra, còn ai có thể giúp được ta chứ?"
Lời này ngược lại lại trấn an Doãn tiên sinh đôi chút, sắc mặt hắn cũng dịu đi, "Ta cũng không ngờ đến sự cố lần này... Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta hoàn toàn không có bất kỳ thời gian hay sự chuẩn bị nào..." Hắn thở dài một tiếng, "Có lẽ đây chính là số mệnh đã định, cho nên chuyện chỉ còn thiếu **lâm môn một cước** cũng bị người khác phá đám! Ngươi vẫn nên từ bỏ ý định này đi!" Thiên mệnh không thể trái! Hắn vì nể mặt tiền bạc, mạo hiểm giúp nàng làm phép, nếu thành công thì cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện, việc hiến tế bị gián đoạn, hắn cũng bị phản phệ! Thật đúng là **được không bù mất** a! Lời này của hắn khiến nữ nhân kích động, "Cái gì mà số mệnh đã định, nếu nói là định sẵn, thì đứa nhỏ này nhất định là của ta! Hắn chính là con của ta!"
Doãn tiên sinh không rõ trong đầu nàng đang nghĩ gì, chẳng phải chỉ là một đứa bé thôi sao, mất thì mất rồi, việc gì phải xoắn xuýt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận