Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 14

Nói đã đến nước này, Thời Nhị cũng không còn cách nào khác. Nàng muốn ngăn cản chuyện này cũng còn một lý do nữa, chính là trong lòng nàng có một cảm giác bất an khó hiểu, mà nàng lại rất tin tưởng vào trực giác của mình. Nhưng không ngăn cản được, chỉ đành nghĩ cách khác vậy.
Nói tóm lại, buổi tiệc nhận thân tối nay diễn ra tương đối thành công. Thời gia lão thái thái dù biểu hiện không quá nhiệt tình vui vẻ, nhưng cũng không đến mức hồ đồ thật sự mà làm ra chuyện gì không nên làm ở trường hợp này để gây trò cười cho người khác. Một buổi tối bình an vô sự, tân khách ai nấy đều vui vẻ.
Lúc Giản trở về Thời gia từ trước đến nay đều rất tự do, bất kể là xét từ phương diện nào cũng đều như vậy. Cố Đan Thu và Thời Lập Nhân chưa từng nói nàng phải làm thế nào mới đúng, chỉ bảo nàng đã về đến nhà rồi, cứ làm sao thoải mái thì làm. Nàng mỗi ngày đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh —— dù sao dậy sớm cũng không có việc gì làm, thêm vào đó nàng hiện tại mỗi ngày đều thức đêm lên mạng tìm hiểu về thế giới này, ngủ muộn một chút cũng là có thể thông cảm được, phải không?
Ở Thời gia không ai nói nàng cả, nhưng nàng quên mất hiện tại Thời gia có nhiều người hơn, mà lại dường như có người không thích nàng cho lắm.
Cho nên sáng sớm nàng vừa xuống lầu liền bị người nói.
“Trưởng bối đều dậy cả rồi, ngươi lại hay thật, ngủ đến tận bây giờ!” Lão thái thái nhìn thấy Lúc Giản xuống lầu, tròng mắt giật giật, liếc Lúc Giản một cái, rất bất mãn nói, “Nhìn Nhị Nhi nhà chúng ta kìa, sớm đã dậy phụ chuẩn bị bữa sáng rồi! Điểm này ngươi nên học tập Nhị Nhi một chút! Ít nhất đối với trưởng bối phải có chút hiếu tâm!”
Cố Đan Thu vừa nghe những lời này liền không vui, “Mẹ, trong nhà lại không có việc gì cần đám tiểu bối này giúp đỡ, bọn họ thích ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu. Huống hồ bây giờ cũng không muộn, Tiểu Tứ còn chưa dậy kia kìa. Hơn nữa, có hiếu tâm hay không cũng không phải dựa vào việc dậy sớm hay dậy muộn để quyết định.”
Cố Đan Thu theo bản năng bảo vệ con gái mình, nhưng lại không biết nàng che chở như vậy, lời nói ra lại làm tổn thương trái tim Thời Nhị. Đây không phải là đang nói nàng cố ý dậy sớm giúp làm bữa sáng để nịnh nọt mọi người sao?
“Chút chuyện nhỏ này còn không chịu làm cho trưởng bối, còn trông cậy nàng làm được việc gì khác sao?”
Lúc Giản bất vi sở động, thi thi nhiên ngồi xuống, nhìn Thời Nhị với vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ta trở về cũng lâu như vậy rồi, hình như chưa từng ăn bữa sáng do ngươi chuẩn bị. Là chuẩn bị thiếu, mọi người ăn hết rồi, không chừa phần cho ta sao? Ta thấy ngày nào ngươi cũng dậy muộn hơn ta, hóa ra ngươi cũng dậy sớm giúp làm bữa sáng trước, sau đó lại quay về ngủ à!”
Thời Nhị xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Từ sau khi Lúc Giản trở về, trong lòng nàng không thoải mái, khó chịu, nghĩ cách cố gắng tránh xuất hiện cùng lúc với nàng, cho nên đều dậy rất muộn, thêm nữa lại đang là kỳ nghỉ. Hàng ngày ngoại trừ ba bữa cơm mới xuống lầu, thời gian còn lại về cơ bản đều ở trong phòng...... Về phần bữa sáng, trong nhà có người hầu, nàng là tiểu thư Thời gia, sao có thể thường xuyên xuống bếp được!
“Thấy bà nội khen ngươi như vậy, chắc bữa sáng ngươi làm ngon lắm nhỉ. Ngày mai ta muốn nếm thử......” nàng cười nói, cũng không yêu cầu Thời Nhị làm điểm tâm cho nàng, nhưng ý tứ trong lời nói lại ngầm ám chỉ rõ ràng.
Lão thái thái càng không vui, “Trong nhà có người hầu, ngươi sai bảo Nhị Nhi làm gì?”
Lúc Giản tỏ vẻ không hiểu nhìn bà, “Đây sao gọi là sai bảo ạ? Sau khi ta trở về, nàng ấy cứ luôn miệng nói là tỷ tỷ của ta, làm tỷ tỷ, làm bữa sáng cho muội muội thì có vấn đề gì sao? Huống hồ, ta làm vậy cũng là muốn thay bà nội ngài tận hưởng lòng hiếu thảo mà!”
Những người trên bàn cơm trừ Cố Đan Thu ra đều mang vẻ mặt ‘ta nghe ngươi nói nhảm đây’.
Vẻ mặt Lúc Giản vô cùng nghiêm túc, “Tay nghề nấu nướng này là phải rèn luyện mới có được, không rèn luyện thì lấy đâu ra tay nghề tốt? Nàng chuẩn bị bữa sáng cho bà nội, lỡ tay nghề không tốt, xảy ra sai sót gì thì làm sao bây giờ? Bà nội tuổi đã cao như vậy, thân thể sao chịu nổi giày vò!”
Nói rồi nàng lại thở dài một hơi, bộ dạng vô cùng công tâm, “Ta thì lại khác, ta còn trẻ, trước kia lại chịu nhiều khổ cực như vậy, quen rồi. Vừa hay để cho nàng luyện tay một chút, coi ta như chuột bạch.”
Lần này ngay cả Cố Đan Thu cũng phải vỡ mộng về con gái mình. Những lời vô liêm sỉ như vậy, rốt cuộc Tiểu Giản làm thế nào mà nói ra được mặt không đổi sắc thế nhỉ?
Thời Nhị thì bị nàng nói cho một phen suýt chút nữa bật khóc.
Chung Tuệ Lan nhíu chặt mày, “Ngươi đứa nhỏ này, tính tình cũng quá ương ngạnh rồi. Bà nội ngươi chẳng qua chỉ nói ngươi một câu, ngươi liền đáp lại mười câu, cũng không sợ làm bà nội ngươi tức giận! Lại nói Nhị Nhi, một chuyện tốt đẹp như vậy mà bị ngươi nói kiểu này cũng biến vị rồi......” Nàng tỏ vẻ không đồng tình nhìn Lúc Giản, “Ta biết trong lòng ngươi có ấm ức, cảm thấy Nhị Nhi ở Thời gia hưởng phúc nhiều năm như vậy, chiếm mất những thứ thuộc về ngươi. Nhưng Nhị Nhi năm đó cũng vẫn là một đứa bé, nàng có thể biết cái gì? Nàng cũng vô tội giống như ngươi, ngươi hà cớ gì phải nhằm vào nàng chứ? Nhị Nhi tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nói xem ngươi là muội muội, vậy thì nhất định là xem ngươi là muội muội, ngươi cứ coi như có thêm một người tỷ tỷ thương yêu mình không tốt sao? Cần gì phải......” Nàng lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
Trong lòng Cố Đan Thu gọi là tức giận à, cố nén không phát tác, nhưng sắc mặt lại rõ ràng khó coi đi, “Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, Tiểu Giản không hề nhằm vào bất kỳ ai cả. Con bé chỉ là tính tình quá thẳng thắn, nói chuyện không biết lựa lời, thật ra trong lòng không có ác ý.”
“Đúng vậy ạ, ta nào có ác ý gì, cũng không phải nhằm vào nàng ấy, thái độ của ta đối với nàng ấy còn tốt hơn nhiều so với đối với Tứ ca của ta đấy! Không tin bác cứ hỏi nàng xem. Ta chính vì biết nàng ấy cũng vô tội, cho nên mới không để ba mẹ đuổi nàng ấy đi, để nàng ấy tiếp tục ở lại Thời gia làm thiên kim tiểu thư, như vậy còn chưa đủ sao?” Vẻ mặt Lúc Giản lúc này gọi là vừa ngây thơ vừa ngang ngược.
“Bác cả, bác nói cho ta biết đi, ta phải làm thế nào mới đủ? Có muốn đem thân phận này của ta nhường luôn cho nàng ấy không?”
Chung Tuệ Lan bị chặn họng cứng rắn. Nàng còn có thể nói gì nữa? Nói là chưa đủ sao? Vậy phải thế nào mới đủ, Lúc Giản rời đi, Thời Nhị ở lại? Chỉ cần nàng còn chút thể diện thì đều không thể nói ra những lời như vậy!
Có lẽ là biểu cảm của Lúc Giản quá chân thật, đến mức Chung Tuệ Lan cũng không dò ra được nàng nói những lời này rốt cuộc là cố ý hay vô tình.
Nếu là vô tình, vậy tính tình này của nàng đúng là đủ thẳng, có thể khiến người ta tức chết tươi!
Còn nếu là cố ý...... Vậy cũng chỉ có thể chứng minh tính tình của nàng không hề như Đan Thu nói. Ngược lại, nàng còn rất có tâm kế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận