Nữ Chủ Nàng Chỉ Nghĩ Kiếm Công Đức

Chương 28

So với sự tiếc hận, đồng tình dành cho Từ Tĩnh Như, thì đối với nàng ta, người ta tuyệt nhiên không có chút thiện ý nào, dù sao thì mắt của mọi người đều sáng như tuyết.
“Chết tốt lắm, đây chính là báo ứng!” “Nàng ta không chỉ ức hiếp Từ Tĩnh Như, còn hại chết người ta, hiện tại một mạng đổi một mạng, đáng đời! Dựa vào cái gì người khác chết là chết, còn nàng ta nhận lỗi là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục sống?” “Đúng vậy! Tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, thà chết sớm một chút còn hơn, để tránh tương lai lại gây họa cho nhiều người hơn!” “Từ Tĩnh Như trên trời có linh thiêng cuối cùng cũng có thể được yên nghỉ!”
Từ Tĩnh Như khóc không thể tự kiềm chế. Thời Giản lặng lẽ ngồi một bên nhìn nàng khóc, không khuyên giải cũng không an ủi.
“Được rồi, bây giờ ngươi xem như đã báo được đại thù. Phải đi thôi.” Hung thủ hại chết nàng giờ đã bị dọa chết khiếp, Từ Tĩnh Như cũng không thực sự động thủ hại người. Bị dọa chết là bởi vì trong lòng đối phương có quỷ, người quang minh chính đại tự nhiên sẽ không sợ hãi, trong lòng có quỷ thì nhìn cái gì cũng thấy giống quỷ.
Từ Tĩnh Như nán lại nhân gian quá lâu không phải chuyện tốt.
Từ Tĩnh Như từ từ ngừng khóc, ngẩng mặt nhìn Thời Giản, vẻ mặt cầu xin, “Ta...... Ta có thể hay không, có thể hay không đi gặp cha mẹ ta?” Thời Giản nhìn nàng, “Không cần thiết. Cha mẹ ngươi bây giờ đã nguôi ngoai phần nào rồi, ngươi đi gặp họ lần nữa chẳng khác nào lại lột lớp vảy trên vết thương đang lành của họ, khiến họ phải đau đớn thêm lần nữa.” Từ Tĩnh Như sững sờ một chút, cụp mắt suy nghĩ rồi cũng hiểu ra đạo lý này.
“Nhưng ta có thể báo mộng cho cha mẹ ngươi, ngươi vào trong mộng nói lời từ biệt với họ đi!” Từ Tĩnh Như vừa mừng rỡ vừa cảm kích, “Cảm ơn ngươi!” Thời Giản thẳng thắn nói: “Đôi bên cùng có lợi thôi.” Từ Tĩnh Như biết Thời Giản giúp mình là vì muốn có được thứ gì đó từ trên người mình, giống như nàng ấy nói, đôi bên cùng có lợi.
Nhưng với năng lực của nàng ấy, muốn lấy thứ gì đó trên người mình, căn bản không cần để ý xem nàng có đồng ý hay không, cứ trực tiếp cường thủ hào đoạt là được.
Vậy mà nàng ấy vẫn giúp mình, còn thẳng thắn nói rõ ràng, giải thích minh bạch, không hề giấu giếm hay lừa gạt.
Nàng cảm kích Thời Giản.
Thời Giản giúp nàng báo thù, hóa giải oán khí trong lòng, cha mẹ nàng cũng không cần phải vì đòi lại công đạo cho nàng mà một mình đối mặt với những kẻ quyền thế kia, gánh chịu nguy cơ bị trả thù bất cứ lúc nào. Nàng có thể yên tâm rời đi.
Cha mẹ Từ Tĩnh Như tối hôm đó ngủ rất say, đây là lần đầu tiên họ ngủ sâu và yên ổn như vậy kể từ sau khi con gái xảy ra chuyện.
Trong mộng họ thấy được con gái của mình, nàng vẫn mang dáng vẻ như khi còn sống, đáng yêu động lòng người.
Nàng tươi cười rạng rỡ nói với họ rằng nàng sắp phải đi, dặn họ sau này phải bảo trọng.
Cuối cùng còn nói nàng nhờ có một vị cao nhân giúp đỡ nên mới có thể báo thù cho chính mình.
Hai vợ chồng không hiểu sao lại nghĩ đến vị tiểu cô nương tự xưng là bạn học của Tiểu Tĩnh... Họ hỏi con gái, nhưng nàng không nói gì, chỉ mỉm cười, lưu luyến tạm biệt họ, cuối cùng biến mất trong mộng cảnh.
Trong mơ, khoé mắt hai vợ chồng đều lăn dài những giọt nước mắt.
Họ biết lần này con gái của họ đã thực sự ra đi. Có lẽ... có lẽ thật sự có kiếp sau, nếu vậy, con gái của họ nhất định sẽ có một kiếp sau tốt đẹp, nàng sẽ bình an lớn lên, kết hôn sinh con, con cháu đầy đàn, hạnh phúc sống hết một đời, bù đắp cho những tiếc nuối ở kiếp này.
Mặc dù con gái không thừa nhận, nhưng họ lại cảm thấy chắc chắn rằng vị cao nhân mà con gái nói chính là tiểu cô nương đã đến nhà hôm đó!
Nói như vậy, tiểu cô nương kia cũng không phải người bình thường!
Hai vợ chồng sau khi tỉnh lại còn đang nghĩ làm sao tìm được vị tiểu cô nương kia để cảm tạ thật tốt, thì Thời Giản lại lần nữa xuất hiện ở nhà họ.
Hai người nhìn thấy Thời Giản lập tức định quỳ xuống cảm tạ nàng đã giúp con gái báo thù, hoàn thành tâm nguyện, nhưng Thời Giản đã ngăn họ lại.
“Các ngươi còn nhớ lời ta nói lúc đầu chứ? Ta giúp các ngươi là cần thù lao, bây giờ là lúc ta yêu cầu thù lao, các ngươi có bằng lòng cho không?” Thời Giản hỏi.
“Bằng lòng! Chúng tôi bằng lòng! Chỉ cần chúng tôi có, chúng tôi đều nguyện ý cho ngươi!” hai vợ chồng thành tâm thành ý nói.
Thời Giản nhìn thấy sự chân thành và thiện lương trong mắt họ, mỉm cười, “Tốt, bây giờ các ngươi hãy nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ đến món thù lao lớn nhất mà các ngươi có thể cho ta.” Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, không hỏi nhiều, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng thành kính.
Không lâu sau, Thời Giản nhìn thấy một vầng kim quang từ từ dâng lên từ đỉnh đầu hai người, nàng lộ ra nụ cười hài lòng.
Đây là công đức của họ.
Ánh sáng càng thuần khiết, chứng tỏ lòng cảm kích của họ đối với nàng càng chân thành, thứ họ nguyện ý bỏ ra trong lòng tất nhiên cũng là cái giá lớn nhất mà họ có thể trả.
Đây cũng chính là thù lao nàng yêu cầu.
Nàng khẽ vung tay nhỏ, hai vệt kim quang nhàn nhạt liền chui vào một cái túi phúc trong tay nàng.
Buộc lại dây túi phúc xong, nàng nói với giọng nhẹ nhõm: “Được rồi, thù lao các ngươi cho ta đã nhận được. Các ngươi đều là người lương thiện, bởi vì các ngươi luôn giữ một tấm lòng nhân hậu, làm việc thiện tích đức, cho nên Từ Tĩnh Như mới có thể gặp được ta.” Hai vợ chồng sững sờ một chút, Từ Mẫu bật thốt lên hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao con gái của chúng tôi vẫn...” Thời Giản lặng lẽ nhìn bà, “Vận mệnh của Từ Tĩnh Như đã định như vậy. Mặc dù nói kiếp này nàng chết yểu, nhưng nhờ các ngươi làm việc thiện tích đức, nàng không những có thể thuận lợi đầu thai, mà kiếp sau chuyển thế sẽ còn tốt đẹp hơn kiếp này, nàng cũng sẽ như các ngươi mong muốn, bình an lớn lên, kết hôn sinh con, sau đó sống thọ và qua đời một cách tự nhiên.” “Đây là sự thật sao?” Mắt Từ Mẫu hơi sáng lên.
“Đương nhiên, ta không nói dối.” “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi...” Từ Mẫu nghẹn ngào.
Trước khi đi, Thời Giản vốn định nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, cảm thấy không cần thiết phải vẽ vời thêm chuyện.
Từ Phụ Từ Mẫu hai người trường kỳ làm việc thiện tích đức, theo lý mà nói người như vậy không nên có con gái chết yểu. Nhưng vận mệnh của Từ Tĩnh Như lại đúng là như vậy. Cho nên dựa theo nhân quả luân hồi mà nói, họ đã mất đi một đứa con, cuối cùng cũng sẽ nhận lại được một đứa con.
Từ Tĩnh Như ra đi, đối với họ mà nói là một chuyện đau khổ, nhưng cũng mang ý nghĩa về một sự tái sinh khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận