Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng

Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng - Chương 462: Muốn hướng Tắc Hạ học cung một nhóm (length: 6419)

Người thanh niên mặc áo xanh này tên là Tiêu Dịch.
Mặc dù nhìn bề ngoài không khác gì những tán tu xung quanh, cùng lắm thì có khí chất bất phàm hơn chút đỉnh.
Nếu không phải vừa rồi hắn mở miệng nói chuyện, e rằng cũng chẳng có mấy người chú ý tới hắn.
Nhưng có lẽ không ai biết, hắn chính là nhân vật chính trong trận chiến mà đám người vừa nãy hăng say bàn tán, trận chiến ở Tô Hàng Trần.
Chính là thanh niên trông có vẻ trầm mặc ít nói này!
Hắn chính là người một tay đánh bại Tô Hàng Trần.
Đồng thời là người đã thong dong rời đi từ tay đám cường giả của Thái Nhất Tiên Cung, truyền nhân của Luân Hồi Điện!
Trận chiến ngày đó, mặc dù nói là hắn dễ dàng đánh bại Tô Hàng Trần.
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Tô Hàng Trần không phải là loại tầm thường gì.
Mà là một thiên kiêu có đạo pháp thần thông và nghệ thuật đạt tới trình độ cực cao.
Bây giờ nhìn thấy đám người cứ như thế chửi bới Tô Hàng Trần, càng nói càng quá đáng.
Tiêu Dịch cũng đành phải lên tiếng để nói tốt vài câu cho Tô Hàng Trần.
Mặc dù điều này cũng không có ý nghĩa gì, đám người lại tiếp tục bàn luận rất nhiều tin đồn thú vị.
Đối với những tán tu này mà nói, phần lớn bọn họ đều là những người từng trải qua thời gian đao kiếm đổ máu, bữa nay lo bữa mai.
Những bí cảnh kia thường xuyên đòi hỏi bọn họ phải liều cả tính mạng để đoạt được một chút bảo vật tài nguyên.
Có thể nói là áp lực cực kỳ lớn.
Mười vạn giới vực mặc dù địa vực rộng lớn, tài nguyên vô tận.
Nhưng đại bộ phận tài nguyên đều bị các thế lực đạo thống lớn chia cắt, số tài nguyên còn lại cho tán tu thế lực nhỏ có thể nói là càng ít hơn.
Mà mười vạn giới vực, có bao nhiêu tán tu và thế lực nhỏ? Chúng nhiều như những ngôi sao trên sông ngân, mênh mông vô cùng tận!
Trong đó, không ít tán tu nếu trăm năm không gặp bạn cũ, vậy thì có nghĩa bạn của mình có khả năng đã mất mạng ở một nơi hẻo lánh nào đó không ai hay biết. Việc ngồi quán rượu bàn luận tin đồn thú vị, bỗng trở thành một thứ giải khuây không thể thiếu của đám tán tu.
"Nghe nói chưa? Lần này bí cảnh Tàng Đạo kết thúc, tất cả các thiên kiêu đều có thu hoạch."
"Nhưng mà vị Thần Tử của Sở thị Thần tộc lại sớm rời khỏi bí cảnh Tàng Đạo, thật là gây chú ý."
Một gã trung niên hán tử lớn tiếng nói: "E rằng vị Thần Tử kia đã đoạt được bảo vật cực kỳ quý giá."
"Nếu không thì, sao lại sớm rời khỏi bí cảnh Tàng Đạo làm gì?"
Đám người nhao nhao gật đầu. Rồi lại bắt đầu nói về những chuyện của Sở Hư.
Tuy Sở Hư đến thượng giới chỉ mới hai ba mươi năm, rất ít khi ra tay, cũng không có chiến tích gì.
Nhưng danh tiếng của hắn đã vang dội vô cùng.
Chính là người ngang hàng với Lâm Giang Tiên!
"Nghe nói vị Thái Huyền Thần Tử này hai ba mươi tuổi đã tu thành Bỉ Ngạn Tiên Kiều, thật là khiến người ta kinh hãi."
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ chấn động trên mặt.
Nhưng kỳ thật tin tức Sở Hư tu thành Bỉ Ngạn Tiên Kiều, bọn họ sớm đã biết từ lâu rồi.
Nhưng mỗi khi nghe lại, trong lòng bọn họ vẫn không nhịn được mà lại một lần nữa rung động.
Tiêu Dịch nghe mọi người bàn tán về Thái Huyền Thần Tử, đôi mắt trầm xuống, vẻ mặt bình thản.
Mấy năm gần đây, hắn cũng thường xuyên nghe nói về đại danh sự tích của vị Thần Tử của Sở thị Thần tộc này.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Tiêu Dịch thực sự không có chút thiện cảm nào với Sở Hư.
Sở Hư lên thượng giới, đổi lại là cả một giới vực với hàng ức oan hồn!
Là rất nhiều sinh linh vô tội đã chết thảm để đổi lấy việc Sở Hư lên thượng giới.
Điều đó thực sự rất khó để Tiêu Dịch có thiện cảm gì với Sở thị Thần tộc và vị Sở thị Thần Tử này.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ là một người dân áo vải, một tán tu.
Nhưng vào bảy trăm năm trước, bị cừu gia đuổi giết, hắn lạc vào một vùng đất cấm tuyệt địa.
Nhưng không ngờ, lại có được truyền thừa của Luân Hồi Điện!
Trong suốt bảy trăm năm nay, hắn vẫn luôn ở trong Luân Hồi Điện để tiềm tu.
Tiếp nhận sự dạy dỗ và quán chú của các tiên hiền hóa thân Luân Hồi Điện tiền nhiệm, thực lực hay thiên phú đều trở nên vô cùng cường đại.
Bây giờ đại thế sắp nổi lên, hắn cũng xuất thế.
Chuẩn bị tranh đoạt tiên duyên trong đại thế!
Hơn nữa, là truyền nhân của Luân Hồi Điện, trên người hắn còn mang một sứ mệnh của Luân Hồi Điện.
Một sứ mệnh chí cao vô thượng.
Đúng lúc này, một bàn người vừa mới chế nhạo Tô Hàng Trần lại lên tiếng: "Qua hơn mười năm nữa, Tắc Hạ Học Cung sẽ mở sơn môn."
"Đến lúc đó rất nhiều thiên kiêu đều sẽ đến nghe đạo luận đạo, quả thật là một việc lớn!"
Vừa nói ra, mọi người lập tức nhao nhao hứng thú.
Thật ra, bất kể là Tô Hàng Trần hay là Sở Hư.
Đối với bọn họ mà nói, đều là những người cao cao tại thượng, không thể với tới được.
Nhưng Tắc Hạ Học Cung lại không giống như vậy.
Tắc Hạ Học Cung là thánh địa tu hành của mười vạn giới vực, quan trọng hơn là hữu giáo vô loại.
Bất kể là thân phận gì, đều có thể đến Tắc Hạ Học Cung nghe đạo học hỏi.
Mặc dù nói đám người chẳng dám mong mình có thể bái nhập Tắc Hạ Học Cung để trở thành môn nhân.
Nhưng nếu có thể được nghe sư trưởng Phu Tử của Tắc Hạ Học Cung giảng đạo, cũng là một cơ duyên lớn!
Hơn nữa, đó chính là cơ duyên mà rất nhiều tán tu cần nhất!
Khác với các đệ tử của gia tộc Trường Sinh, tông môn đạo thống.
Những đệ tử này đều có sư trưởng dạy bảo, trên con đường đạo thống có rất nhiều trí tuệ và kinh nghiệm của các bậc tiên hiền, có thể tránh đi nhiều đường quanh co.
Còn các tán tu thì phần lớn đều chỉ là ngẫu nhiên có được công pháp tu hành.
Khi bước chân lên con đường tu hành, toàn bộ đều nhờ tự mình mò mẫm.
Cho dù một số ít người có sư tôn dạy bảo, nhưng sư tôn của họ cũng đều là tán tu không được dạy dỗ bài bản, hoàn toàn là xuất thân dã lộ, cũng tựa như mò đá qua sông.
Tắc Hạ Học Cung chính là thánh địa tu hành, có thể được nghe các Phu Tử của học cung dạy học.
Đây quả thực là cơ hội ngàn năm có một!
Mà Tiêu Dịch cũng có ý nghĩ đó.
Mặc dù hắn là truyền nhân của Luân Hồi Điện, có mạch truyền thừa đạo thống Luân Hồi Điện.
Nhưng danh xưng của Tắc Hạ Học Cung là "chư tử bách gia", bao gồm vạn đạo thế gian, hơn nữa còn có ức vạn bộ sách kinh tàng trữ.
Trong truyền thừa ở Luân Hồi Điện, Tiêu Dịch biết được, Tắc Hạ Học Cung có một bộ tàng thư "Vạn Cổ Luân Hồi Quyết".
Đó chính là thánh điển tu hành luân hồi đạo!
Nếu hắn có thể đạt được bộ "Vạn Cổ Luân Hồi Quyết" này, đối với hắn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!
Tiêu Dịch mặt không đổi sắc, thả xuống mấy khối linh thạch rồi thân hình biến mất.
Xem ra, cần phải tới Tắc Hạ Học Cung một chuyến mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận