Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng

Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng - Chương 173: Không có đơn giản như vậy (length: 6715)

Kỷ Vô Tà nghe thấy Lâm lão dùng giọng điệu như vậy, thần sắc hơi biến đổi, nhỏ giọng hỏi: "Lâm lão, ngươi có liên quan gì đến Tố Thần Hầu phủ sao?"
Lâm lão cười hắc hắc: "Liên quan ư? Khi lão phu còn sống, Đại Chu thần triều này còn chưa thành lập đâu, cũng chưa có cái gọi là Tố Thần Hầu phủ. Sao có thể liên quan gì đến Tố Thần Hầu phủ được?"
Giọng Lâm lão trầm xuống, thản nhiên nói: "Sức mạnh của Sở thị nhất tộc vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Chỉ cần một lão quái vật sống hơn hai mươi vạn năm kia, cũng đủ để bọn họ đứng ở thế bất bại rồi!"
Hơn hai mươi vạn năm!
Vẻ mặt Kỷ Vô Tà lập tức lộ rõ vẻ chấn động. Lẩm bẩm nói: "Hắn còn sống?"
Thần triều bây giờ đã thành lập mấy chục vạn năm. Vô số cường giả thời Thượng Cổ sớm đã ngã xuống trong dòng sông lịch sử cuồn cuộn. Ngay cả với tu sĩ sống lâu trăm tuổi mà nói, hai mươi vạn năm cũng là một khoảng thời gian dài đằng đẵng tột cùng.
Thế gian rất quen thuộc Đại Chu Cao Tổ Hoàng Đế Cơ Phúc Thiên, người có thủ đoạn thông thiên, thực lực cao siêu gần như thần thánh. Cũng sớm đã băng hà tại Thanh Châu Hoàng Lăng. Còn các đời Đại Chu Hoàng Đế đều là Chí Tôn Huyền Thần cảnh, nhưng cũng chỉ tại vị khoảng ba vạn năm rồi băng hà tọa hóa. Có thể nói năm vạn năm, đã là cực hạn mà phàm nhân tu sĩ có thể đạt tới.
Vị gần thần tiên tổ của Sở thị nhất tộc, kỳ thực ai ai cũng có nghe qua. Nhưng bao nhiêu năm qua, người ấy vẫn luôn an nghỉ ở tổ địa Sở Châu. Ai ai cũng cho rằng vị ấy đã tọa hóa rồi! Không ngờ tới giờ vẫn còn sống! Một tồn tại sống hai mươi vạn năm... Nghĩ đến thôi, Kỷ Vô Tà cũng thấy nghẹt thở!
Lâm lão thản nhiên nói: "Vị ấy đã không khác gì thần linh, chỉ là vẫn cứ kéo dài chưa chịu phi thăng Thần Giới. Hắn là thần linh giữa phàm thế, sống tới bây giờ cũng chẳng có gì ly kỳ ~."
Kỷ Vô Tà hiếu kỳ hỏi: "Nếu Sở thị nhất tộc lợi hại như vậy, sao không lật đổ Đế Tộc, tự mình ngồi lên giang sơn này?"
Lâm lão khẽ cười: "Đó là vì lão già kia cả đời không thể rời khỏi Sở Châu, nhưng đây đều là chuyện bí mật. Bây giờ ngươi không cần để ý làm gì."
Kỷ Vô Tà tuy trong lòng tò mò về chuyện Lâm lão từng gặp gỡ với Sở thị nhất tộc. Nhưng thấy Lâm lão không muốn nói nhiều, hắn cũng không hỏi thêm nữa. Gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu, bất quá lần này đến Đế đô, hẳn là cũng có thể mở mang kiến thức các thiên kiêu."
Lâm lão bỗng nhiên nói: "Thần Hầu Thế tử kia, có danh tiếng rất tốt ở Trung Châu, ngươi thấy sao?"
Kỷ Vô Tà trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Tuy Trung Châu đều truyền tụng vị Thần Hầu Thế tử này là người trọng tình trọng nghĩa, nghĩa khí cao cả, nhưng ta luôn cảm thấy không đơn giản như vậy..."
Lâm lão thản nhiên nói: "Ồ? Sao ngươi biết?"
Kỷ Vô Tà lắc đầu: "Ta chưa từng gặp vị Thần Hầu Thế tử kia, chỉ là một loại cảm giác thôi. Nhưng ta nghĩ, nếu là thiếu chủ của Sở thị nhất tộc, hẳn là không chỉ là một người tốt đơn thuần... Người tốt đơn thuần, không thể nào trở thành thiếu chủ của một môn phiệt như thế..."
Lâm lão nghe vậy, cười ha hả: "Ngươi chuẩn bị đi, có thể lên đường đến Đế đô rồi!"
Mấy ngày sau, thú triều cuối cùng cũng bị trấn áp. Tuy nói chưa trấn áp triệt để, nhưng các thế gia "nóng lòng như lửa đốt" đã không quản nhiều đến vậy nữa. Nô nức kéo đến dãy Bắc Lạc Sơn nơi có thiên cung mênh mông. Động tĩnh lần này của Thượng Cổ truyền thừa, chắc chắn là một siêu cấp truyền thừa cấp Hư Thần! Nếu ở bên ngoài, chắc chắn sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu. Thậm chí các thế lực ở Trung Châu đều sẽ ra tay!
Nhưng khi họ đến nơi, thì phát hiện tòa thiên cung hùng vĩ đã bắt đầu biến mất dần. Bên trong linh khí tuy nồng đậm, nhưng lại sạch bóng. Xem ra đã bị người ta đi trước một bước vét sạch rồi! Vô số cường giả Tương Châu giậm chân đấm ngực, ngửa mặt lên trời thở dài. Một siêu cấp truyền thừa cấp Hư Thần bị người khác độc chiếm ngay trước mắt họ, mà họ chỉ trơ mắt nhìn. Thật khiến họ phiền muộn đến tột độ.
Đại Chu thần triều, vẫn bình lặng như trước. Các châu phủ, tuy có những va chạm nhỏ không ngừng, nhưng nhìn chung vẫn ổn định. Đại Chu lập triều mấy chục vạn năm, thế gia môn phiệt thì tạm không bàn. Phàm nhân đã coi thần triều là chính thống, những đệ tử Hàn tộc bình dân kia, ước vọng lớn nhất chính là được vào bốn đại thư viện. Từ đây thay đổi thân phận. Bằng không, cũng chỉ có thể bái nhập vào các thế gia môn phiệt, trở thành đệ tử khác họ. Tuy đệ tử khác họ cũng có đường đi, như Tần thị nhất tộc ở Đế đô hiện nay, năm xưa chính là một nhà xây dựng của Tố Thần Hầu phủ! Nhưng dù sao thì vẫn là ăn nhờ ở đậu, với những thiên tài Hàn tộc tâm cao khí ngạo mà nói. Đều đã bán mình, chi bằng bán cho Đế Tộc, bán cho thần triều. Đến làm đại tướng nơi biên cương, cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông, phong hầu bái tướng. Biết đâu chừng còn tự mình khai sáng một thế gia môn phiệt mới!
Trong triều, vẫn như thường ngày. Đế cung vẫn tiếp tục chèn ép phe cánh của Tố Thần Hầu một cách lặng lẽ. Còn môn nhân Tố Thần Hầu phủ thì tụ lại một chỗ, chống đối ý chí của Đế Tộc. Hai thế lực triều đình này đấu đá nhau, mỗi ngày đều có đại quan xuống ngựa. Hoặc bị giam vào đại lao, hoặc bị lưu đày biếm trích. Ngay cả Chu Hoàng vốn xem trọng Tuần Chính khanh cũng chịu không ít ảnh hưởng. Ngự Sử đài bắt đầu gây khó dễ cho vị Tuần Chính khanh này, mỗi ngày đều có vô số lời vạch tội. Vạch tội đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Khiến vị đại lão đứng đầu Hàn tộc này gần đây đau đầu sứt trán.
Nhưng giữa sự bình lặng đó, nhiều thiên kiêu cấp thiếu chủ môn phiệt hàng đầu của Đại Chu thần triều. Đã nối đuôi nhau đến Đế đô. Nhất thời khiến thế nhân chú ý. Ai ai cũng đoán xem là có chuyện gì? Lẽ nào ở Đế đô có bí cảnh hàng đầu nào đó xuất thế? Nhưng gần đây lại không nghe thấy tin gì về bí cảnh xuất hiện. Nhưng các đại thế gia môn phiệt đều ngầm hiểu chuyện gì, giữ im lặng. Bởi vì họ biết, thời hạn ba ngàn năm đã tới. Bạch Ngọc Kinh, xuất thế.
Và một nam tử có gương mặt kiên nghị, cũng xuất hiện trước Đế đô. Hắn đánh giá tòa hùng thành trước mặt, vĩ đại đến tột cùng. Tim thần dao động, nhỏ giọng lẩm bẩm: "...Cuối cùng rồi cũng có ngày, ta sẽ đứng trên đỉnh Trung Châu này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận