Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng

Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng - Chương 454: Hậu chiêu? Mồi nhử? (length: 6384)

Trong sự chú ý của vạn người, Sở Hư trở về Sở thị Thần tộc.
Mười hai vị Thánh Nhân của Sở thị Thần tộc đều lần lượt thức tỉnh.
Thậm chí cả Sở Thần Tiêu, Sở Diệu Âm, Sở Cửu, ba vị tồn tại trên cả Thánh Nhân này cũng triệu kiến Sở Hư!
Sâu trong Sở thị Thần tộc, bên trong một tòa đại điện cực kỳ hùng vĩ.
Một trái tim lóe lên vô tận phù văn lơ lửng trong hư không.
Rất nhiều lão tổ của Sở thị Thần tộc đều vẻ mặt nghiêm túc nhìn cảnh này.
“Trái tim Đế Chủ…”
Sở Thần Tiêu khoanh tay, mặt không biểu cảm.
Hắn phi thăng lên giới chưa đến mấy chục vạn năm, còn Đế Chủ thì đã vẫn lạc từ bảy mươi vạn năm trước.
Hắn chưa từng gặp Đế Chủ.
Nhưng là tộc trưởng của Sở thị Thần tộc, Sở Thần Tiêu biết không ít chuyện về Đế Chủ.
Trong lòng có chút kiêng kị với vị tuyệt thế kiêu hùng Đế Chủ này.
Sở thị Thần tộc dù biết, tiên chủng là một trong những chuẩn bị của Đế Chủ.
Nhưng họ không ngờ tới, đó lại là trái tim của Đế Chủ…
Trái tim là nơi quan trọng nhất của con người, tim mà vỡ thì người phải c·hết!
Mà đối với cường giả tuyệt thế, trái tim cũng là nơi vô cùng quan trọng.
Dù đạt đến cảnh giới này, nhục thân sinh sinh bất tức.
Thậm chí chỉ cần một hơi thần hồn còn tồn tại, là có thể hồi sinh, tái tạo càn khôn.
Trái tim chứa đựng tu vi và đạo tắc tinh túy nhất.
Nếu mất đi trái tim, dù không c·hết, thực lực cũng tổn hại nghiêm trọng!
Trái tim Đế Chủ này, có thể nói là hậu thủ quan trọng nhất của Đế Chủ!
Ít nhất thì bề ngoài là như thế…
"Ngươi nói rằng, Tàng Đạo bí cảnh là do người của Đế Đình thúc đẩy thiên địa bản nguyên, dẫn động sớm?"
Sở Cửu cũng mỉm cười nhìn người trẻ tuổi được Sở thị Thần tộc ký thác kỳ vọng.
Trong lòng hài lòng cực độ!
Sở Hư khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng đây chỉ là suy đoán của vãn bối, nhưng e rằng cũng không sai lệch bao nhiêu so với sự thật."
Vị lão giả tóc bạc trước mặt, dù chỉ lần đầu gặp mặt.
Nhưng cho Sở Hư cảm giác, còn kinh khủng hơn Sở Diệu Âm vài phần!
Còn kinh khủng hơn cả Đại Đế ư…
Cũng không biết, vị lão tổ này... có phải tồn tại vượt trên cả Đại Đế không!
Còn Sở Diệu Âm lại mặc kệ trái tim Đế Chủ, đôi mắt đẹp chỉ dán lên người Sở Hư.
Nàng cười khẽ nói: "Không hổ là người ta để ý…vãn bối!
"Tiểu Sở Hư, ngươi muốn phần thưởng gì?"
Nói rồi, đầu ngón tay ngọc của Sở Diệu Âm vuốt ve trên mặt Sở Hư, như thể đó là nơi dễ chịu nhất trên đời này!
Trước cảnh này, mười hai vị Thánh Nhân giữ vẻ điềm tĩnh, mắt cụp xuống, như thể không nhìn thấy. Mà Sở Thần Tiêu chỉ mỉm cười nhìn.
Sở Cửu thì nhìn Sở Diệu Âm thật sâu, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không để ý đến nàng nữa.
Sở Hư lùi lại một bước, tránh "quấy rối" của Sở Diệu Âm.
Lúc này, Sở Đạo Nguyên nãy giờ chỉ nhìn mũi lại đột nhiên nói: “Lão tổ, theo như bây giờ thấy, sáu vạn năm nữa Đế Chủ sẽ trở lại.
Vậy sao ta Sở thị Thần tộc không mượn trái tim Đế Chủ, để diễn giải ra nhược điểm của Đế Chủ?"
Nghe vậy, Sở Diệu Âm không còn trêu chọc Sở Hư nữa.
Chỉ khẽ cười một tiếng: "Tiểu Sở Hư, ngươi thấy sao?"
Sở Hư nghe vậy, mỉm cười nói: "Từ đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta nghe nói Đế Chủ tâm cơ sâu độc, tính trước làm sau.
Nên ta cảm thấy có chút kỳ lạ…”
Vừa nói, vẻ mặt của mọi người liền khác nhau.
Sở Thần Tiêu thì như cười như không, Sở Cửu mặt không biểu cảm, còn Sở Diệu Âm thì ẩn ẩn mong chờ.
Sở Hư tiếp tục nói: “Trái tim này tuy rằng có rất nhiều sắp đặt…
Nhưng vẫn bị bỉ ngạn tiên kiều của ta lấy được.
Dù không dễ dàng.
Nhưng so với Đế Chủ, lại có vẻ hơi dễ dàng, thậm chí còn cố ý!”
Đôi mắt Sở Hư trầm xuống, thản nhiên nói: “Cố ý đến mức làm ta thấy hơi lạ!”
Sở Cửu nghe vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Nói tiếp đi.”
Sở Hư gật đầu: “Trong suy nghĩ của ta, kẻ trong Đế Đình kia, muốn đẩy họa sang nơi khác, để cho Sở thị Thần tộc ta có được trái tim.
Không chỉ khiến Đế Chủ thiếu đi một trái tim.
Mà còn có thể tọa sơn quan hổ đấu, dẫn tới cuộc chiến giữa Đế Chủ và Sở thị Thần tộc ta.
Nhưng liệu Đế Chủ có phải cũng muốn mượn cơ hội này.
Để xem kẻ nào phản bội hắn không?”
Sở Hư nhìn trái tim trước mặt, gằn từng chữ: “Trái tim này, nói không chừng không phải là chuẩn bị của Đế Chủ.
Mà là mồi nhử của Đế Chủ!”
Mười hai vị Thánh Nhân nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Còn Sở Cửu lại cười ha ha: “Quá tốt!”
Vị lão giả tóc bạc này không hề có chút vẻ mục nát nào. Mà giống như một con mãnh hổ đang mở mắt, coi thường các thiên hà, khiến người kinh hãi đến cực độ!
Sở Cửu mỉm cười nói với Sở Hư: “Ngươi nói đúng, trái tim này chính là mồi nhử của Đế Chủ!
Chỉ là ngươi còn thiếu một điểm.”
Sở Hư nghe vậy, hơi cúi đầu về phía Sở Cửu: "Mong lão nhân giải đáp."
Sở Cửu mỉm cười nói: “Đây không phải là do ngươi suy nghĩ chưa thấu đáo, mà là ngươi còn chưa hiểu rõ Đế Chủ.”
“Đế Chủ này, nổi danh vô địch, từ khi xuất đạo đến nay, chưa từng thất bại.
Nhưng một điểm khiến người ta kiêng kị nhất là hắn có thể nhẫn! Đủ tàn nhẫn!”
Sở Cửu khoanh tay, thản nhiên nói: “Trái tim hắn trúng kịch độc, cho nên hắn huy động vô số nhân lực vật lực đi tìm tiên chủng.
Muốn chữa trị trái tim.
Nhưng đây mới thật sự là ngụy trang!”
Nghe vậy, con ngươi Sở Hư hơi co lại, thấp giọng nỉ non: “Lẽ nào…
Đế Chủ từ đầu, đã định vứt bỏ trái tim này rồi sao?"
Sở Cửu hơi cười: "Không sai, trái tim hắn lưu lại Tàng Đạo bí cảnh chỉ là một cái mồi nhử.
Vừa là mồi nhử để dẫn ra kẻ phản đồ trong Đế Đình, cũng là mồi nhử đối với Sở thị Thần tộc ta.”
Vị lão giả không biết đã sống bao nhiêu vạn năm, hoặc đúng hơn là mấy trăm triệu năm, thản nhiên nói:
“Nếu Sở thị Thần tộc ta dốc sức suy diễn trái tim này, tìm kiếm nhược điểm sơ hở của Đế Chủ.
Vậy thì ngược lại là trúng ý của Đế Chủ.
Bởi vì chỉ sợ hắn đã bắt đầu đi theo đại đạo hoàn toàn mới rồi!
Nếu Sở thị Thần tộc ta dựa vào trái tim này để đối phó Đế Chủ, đến lúc đó nhất định sẽ bị Đế Chủ phản chế!
Đây mới chính là mục đích thực sự của Đế Chủ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận