Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng

Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng - Chương 170: Ba cái nữ nhân một cái đùa giỡn (length: 6718)

Bạch Ngọc Kinh... Kỷ Huyền Phi thần sắc hơi động, khẽ gật đầu.
Mặc dù nói Bạch Ngọc Kinh đối với phần lớn người ở Trung Châu đều là một cái tồn tại cực kỳ xa lạ.
Nhưng đối với các thế lực hàng đầu thì lại như sấm bên tai!
Không ai biết rõ Bạch Ngọc Kinh được thành lập khi nào, nhưng từ thời Thượng Cổ cách đây hàng triệu năm,
Bạch Ngọc Kinh đã là một sự tồn tại.
Bạch Ngọc Kinh xưa nay kín tiếng thần bí vô cùng, thậm chí không ai biết rõ Bạch Ngọc Kinh rốt cuộc ở nơi nào.
Siêu nhiên ở ngoài thế tục, cũng không nhúng tay vào chuyện của triều đình Trung Châu.
Chỉ là cứ mỗi ba ngàn năm, Bạch Ngọc Kinh sẽ xuất hiện, đến chọn truyền nhân đương thời.
Ai có thể trở thành truyền nhân Bạch Ngọc Kinh, thì có thể thu được sự truyền thừa của Bạch Ngọc Kinh.
Sự truyền thừa của Bạch Ngọc Kinh cực kỳ huyền diệu thâm ảo, thậm chí còn chứa đựng nhiều kinh điển của đương thời.
Mỗi một thời đại truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh dù thanh danh không mấy nổi bật.
Nhưng đều là những người có thực lực cực kỳ cường đại.
Có thể nói là những thiên kiêu đỉnh cấp của Trung Châu.
Mà sau khi bái nhập Bạch Ngọc Kinh, Bạch Ngọc Kinh cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống thế tục của truyền nhân.
Thậm chí còn âm thầm che chở gia tộc của truyền nhân.
Cho nên bái nhập Bạch Ngọc Kinh,
Có thể nói là một cơ duyên to lớn!
Bất quá vì Bạch Ngọc Kinh quá thần bí, cho nên tất cả các thế lực lớn hàng đầu ở Trung Châu đều ngầm hiểu lẫn nhau, phong tỏa thông tin này.
Mỗi lần Bạch Ngọc Kinh xuất thế, họ đều sẽ cho đệ tử của mình đi thí luyện.
Mong có thể đạt được sự truyền thừa của Bạch Ngọc Kinh.
Và Bạch Ngọc Kinh cũng ngầm thừa nhận điều này.
Mặc dù Bạch Ngọc Kinh chọn truyền nhân không xét thân phận cao quý hay không, cũng không màng đến tâm tính như thế nào.
Mà chỉ nhìn vào thiên phú.
Chỉ cần ngươi có đủ thiên phú mạnh, cho dù là một tên ăn mày cũng có thể bái nhập Bạch Ngọc Kinh. Nhưng đáng tiếc là, giai cấp ở Trung Châu hiện nay đã bị cố định.
Có lẽ dân thường Hàn tộc sẽ xuất hiện một hai thiên tài.
Nhưng xét về phổ biến, thì thiên phú của các đệ tử thế gia vẫn là cao nhất!
Vì sao?
Vì trải qua nhiều năm như vậy, các môn phiệt thế gia đã thao túng tài nguyên tu hành, chín trên mười cường giả đều xuất thân từ thế gia!
Phụ mẫu của những đệ tử thế gia này cũng là cường giả, ông bà của họ cũng đều là cường giả.
Dòng máu cường giả lưu truyền nhiều đời, nên các đệ tử thế gia vừa ra đời đã có được huyết mạch chi lực, thiên phú bất phàm.
Mấy thiên tài đỉnh cấp của Trung Châu hiện tại đều là những người mang Thần thể.
Cũng đều xuất thân từ các môn phiệt thế gia.
Chưa ai nghe nói có phàm nhân Hàn tộc nào xuất hiện Thần thể cả... Cho nên trên cơ bản những thiên kiêu đỉnh cấp thế gia kia chính là đại diện cho thiên phú hàng đầu của Trung Châu.
Bạch Ngọc Kinh tự nhiên là không có ý kiến gì… Mà trên mặt Kỷ Huyền Phi cũng lộ ra vẻ nhất định phải đạt được.
Đối với nàng mà nói, mạnh lên mới là mong muốn cả đời.
Mặc dù gia tộc Kỷ thị cũng có nội tình sâu dày, nhưng nếu có thể bái nhập Bạch Ngọc Kinh.
Nhất định có thể khiến cho thành tựu tương lai của nàng cao hơn!
Kỷ Huyền Phi khẽ gật đầu, nói nhỏ: "Phụ thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ dốc hết sức!"
Kỷ Nam Đình mỉm cười gật đầu.
Đối với con gái của mình, hắn vẫn rất tin tưởng.
Nhưng Kỷ Huyền Phi bỗng nhiên thấp giọng nói: "Bất quá thiên phú của vị Thần Hầu Thế tử kia cũng là tuyệt thế, hiện tại còn tu thành Ngọc Đài.
Nếu xét kỹ, nếu nói về thiên phú... Nữ nhi không bằng vị Thần Hầu Thế tử kia."
Đối với các thiên kiêu, thiên phú chính là thứ mà họ vô cùng tự hào.
Thừa nhận thiên phú không bằng người khác là một chuyện mất mặt.
Nhưng Kỷ Huyền Phi lại dứt khoát nói ra.
Nàng hiện tại đã tu hành gần bốn mươi năm, vẫn còn thuộc thế hệ trẻ trong giới tu sĩ.
Tu thành Ngọc Đài đã là một thành tựu ghê gớm.
Nhưng Thần Hầu Thế tử kia lại tu thành Ngọc Đài khi mới hai mươi năm.
Thiên phú rõ ràng cao hơn hẳn!
Mà đối với Kỷ Huyền Phi,
Thiên phú không bằng thì chính là không bằng, không có gì phải giấu diếm cả… Kỷ Nam Đình nghe vậy, mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, Thần Hầu Thế tử sẽ không tham gia lần này của Bạch Ngọc Kinh."
Nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt Kỷ Huyền Phi.
Kỷ Nam Đình cười khổ: "Nội tình của Sở thị ở Trung Châu là số một.
Có vị lão tổ thân cận của Sở Châu sống đến mấy chục vạn năm.
Vị Thần Hầu Thế tử kia căn bản không cần đến bái nhập Bạch Ngọc Kinh.
Mỗi lần Bạch Ngọc Kinh xuất thế, Đế Tộc và Sở thị đều không tham gia...
Đối thủ của ngươi, chỉ có mấy thiên kiêu của mấy nhà kia..."
Nói xong, trong lòng Kỷ Nam Đình cũng có chút cảm xúc.
Mặc dù nói thần triều là Đế Tộc và thế gia cùng hưởng.
Nhưng câu nói này muốn nói Đế Tộc và Sở thị cùng hưởng thì xác đáng hơn...
Vô luận là Đế Tộc hay là Tố Thần Hầu phủ,
Đều là sự tồn tại mà các môn phiệt thế gia còn lại không thể nào so sánh được!
Hắn nhỏ giọng phân phó: "Lần này ngươi đến Đế đô, cũng có thể đến thăm Tố Thần Hầu phủ một phen.
Quan hệ của Kỷ thị và Sở thị cũng không tệ.
Ngươi chủ động bái kiến, sẽ không lộ vẻ thất lễ…"
Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.
Bên trong một tòa đại điện cực kỳ hùng vĩ.
Sở Hư đang nhắm mắt tu hành, quanh người hắn lóe ra những vầng sáng khiến người ta sợ hãi.
Hư không trong đại điện như bị chiếu rọi, một vùng sáng rõ hiện ra.
Vô số đạo văn nổi lên, linh khí thiên địa ùn ùn kéo đến, dũng mãnh lao vào bên trong cơ thể Sở Hư.
Và khí tức của Sở Hư cũng không ngừng tăng lên!
Từ khi trở về Tố Thần Hầu phủ, Sở Hư liền bắt đầu bế quan tu hành.
Đánh cắp khí vận của Trung Châu, ít nhất hắn cũng phải tu thành Thần Phủ mới được.
Cho nên Sở Hư luôn bế quan tu luyện trong khoảng thời gian này.
Hắn cũng từ thương thành trong hệ thống, đổi không ít linh đan diệu dược.
Bắt đầu luyện hóa dược lực, tăng lên tu vi.
Hiện tại, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tu vi cảnh giới của Sở Hư đã chạm đến Ngọc Đài bát trọng!
Nếu để người ngoài biết được.
Chắc chắn sẽ kinh hãi đến mức muốn tuyệt!
Bất quá việc Sở Hư chọn bế quan tu luyện, còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là muốn yên tĩnh.
Sau khi hắn trở về Đế đô, Tô Vi Nhiễm lâu ngày không gặp đã đến tận cửa tìm hắn.
Mà Tần Tiên Nhi miễn cưỡng ở lại Tần thị mấy ngày.
Liền không kìm được chạy đến Tố Thần Hầu phủ.
Lấy danh nghĩa bạn của Trưởng công chúa, gióng trống khua chiêng, danh chính ngôn thuận ở lại.
Mặc dù nói Tần Tiên Nhi mỗi ngày đến tẩm cung của Trưởng công chúa chưa đến một canh giờ.
Còn thời gian còn lại, đều là đợi trong tẩm cung của Sở Hư.
Đối với việc này, Sở Hư cũng chỉ có thể nói.
Ba người phụ nữ cùng nhau, đúng là náo nhiệt đúng là danh bất hư truyền…
Bạn cần đăng nhập để bình luận