Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng

Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng - Chương 275: Ngươi tính toán cái gì đồ vật? (length: 6240)

Vẻ mặt của Trần Hành khó coi đến tột độ.
Hắn không ngờ rằng, Mục Phàm lại không biết điều đến thế, trực tiếp nói ra chuyện hôn ước giữa hắn và Trần Tương Vân!
Trước đây trên đường đi, Trần Hành không ít lần bóng gió khen ngợi con gái mình.
Ý tứ gần như đã rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ chuyện hôn ước bị bại lộ.
Ngay lập tức khiến Trần Hành rơi vào tình cảnh vô cùng lúng túng.
Con gái ngươi đã có hôn ước mà còn giới thiệu cho Thần Vương thế tử. . .
Nói nghiêm trọng thì đây là tội khi quân!
Trần Hành trong lòng hận vô cùng.
Sớm biết thế này, hắn nên trực tiếp cự tuyệt hôn ước, đuổi Mục Phàm ra khỏi cửa mới phải!
Trần Hành trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi rồi!
Hắn ra đón Thần Vương thế tử, đồng thời hết lòng mời Sở Hư ở lại Trần thị nhất tộc của mình.
Nhưng thực ra trong lòng Trần Hành không ôm hy vọng gì.
Dù sao thân phận của Sở Hư quá cao, rất khó có chuyện ngủ lại Trần thị nhất tộc của hắn.
Nhưng khi Sở Hư thật sự đồng ý thì Sự hưng phấn tột độ đã khiến Trần Hành nhất thời quên đi quả bom hẹn giờ Mục Phàm này!
Bất quá nếu chỉ là như vậy thì còn tốt.
Trần Hành đã có thể sắp xếp người ngăn không cho Mục Phàm xuất hiện.
Nhưng đúng lúc làm sao, Nguyên Chính Dương lại đến Trần thị nhất tộc hôm nay.
Vì vậy mà Mục Phàm vốn dĩ ở trong khách điện mới có dịp ra ngoài.
Đúng lúc lại chạm mặt Sở Hư vừa đến!
Trần Tương Vân cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Mục Phàm lại trước mặt mọi người nhắc đến chuyện hôn ước của bọn họ.
Mặc dù sau cuộc trò chuyện trong đại điện, Trần Tương Vân có chút thay đổi cách nhìn về Mục Phàm.
Nhưng vẫn còn rất xa mới đến mức rung động, đối với cuộc hôn ước này nàng vẫn còn chút chống cự.
Mà bây giờ Mục Phàm nói trước mặt mọi người rằng mình có hôn ước với nàng.
Cũng đẩy Trần Tương Vân vào một tình cảnh vô cùng khó chịu!
Trong lòng Nguyên Chính Dương thì kinh ngạc, không ngờ Mục Phàm trực tiếp làm rõ sự tình.
Trong lòng thở dài.
Mặc dù nói Mục Phàm rất biết chừng mực, không hề đắc tội Thần Vương thế tử.
Nhưng lại đắc tội Trần thị nhất tộc rồi!
Cứ như vậy, cuộc hôn ước này có lẽ đã thất bại. . .
Sắc mặt của Sở Hư không hề thay đổi khi nghe chuyện này.
Thật ra hắn căn bản chẳng để ý đến cái hôn ước vớ vẩn này!
Thứ hắn thực sự để ý là khí vận thiên địa của Mục Phàm. . .
Hắn đối với Trần Tương Vân, thật sự cũng chẳng có chút hứng thú nào.
Dù sao Trần Tương Vân tuy cũng coi như xuất sắc, nhưng bên cạnh Sở Hư toàn là những mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.
Trần Tương Vân thật sự không tính là gì.
Thứ duy nhất khiến Sở Hư cảm thấy hứng thú, ngược lại chính là Luân Hồi Thể của Trần Tương Vân.
Sở Hư mỉm cười, trong mắt lại lóe lên một tia sát khí.
Hắn muốn trực tiếp trấn áp Mục Phàm ở đây!
Dù bối cảnh của Mục Phàm vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng thì đã sao?
Bây giờ Đế tộc suy yếu, Sở thị nhất tộc độc chiếm vị thế.
Cho dù Mục Phàm có là hậu bối của đại năng cường giả nào đó thì sao?
Sở Hư bỗng nhiên mỉm cười: "Mục huynh quả thật không đơn giản, không biết sư phụ của Mục huynh là ai?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều ngẩn người.
Mục Phàm không đơn giản?
Trần Hành nhìn về phía Mục Phàm, trong lòng khẽ động.
Không ngờ Sở Hư lại nói Mục Phàm không đơn giản, đây là một sự đánh giá không hề thấp.
Chẳng lẽ Mục Phàm thật sự có năng lực gì đó không ai biết?
Mà Mục Phàm cũng có chút sững sờ, không ngờ Sở Hư sẽ truy hỏi lai lịch của hắn.
Chỉ là vấn đề này, lại khiến Mục Phàm khó xử.
Mục Phàm tuy không biết thân phận thật sự của các trưởng bối ở lão sơn thôn.
Nhưng bao nhiêu năm qua, người ở lão sơn thôn đều không hề rời thôn nửa bước, cũng không hề nhắc đến chuyện bên ngoài.
Mục Phàm tự nhiên có thể đoán ra.
Chỉ sợ thân phận của người lão sơn thôn rất nhạy cảm, không thể bại lộ. . .
Mục Phàm trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Ta từ nhỏ đã bái vào Thái Thương tông."
"Thái Thương tông?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Hư càng sâu.
Mục Phàm này, tuyệt đối không phải xuất thân từ Thái Thương tông!
Nếu không, sao hắn phải có chút trầm mặc vừa rồi?
Sở Hư thản nhiên nói: "Thái Thương tông là đại phái ở Tùng Châu, tuyệt học tâm pháp có tất cả ba bộ, không biết Mục huynh tu hành một bộ tâm pháp nào?"
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của Mục Phàm lập tức trở nên khó coi.
Tuy Cổ Huyền Phong cũng đã truyền thụ cho hắn vài bộ thần thông của Thái Thương tông.
Nhưng hắn dù sao không phải người của Thái Thương tông!
Cũng không hề tu hành tâm pháp của Thái Thương tông!
Trong lòng Mục Phàm cũng nổi lên một cơn giận.
Thần Vương thế tử này sao lại dai như vậy. Dù trong lòng hắn có chút không thích Sở Hư, nhưng tự hỏi không hề đắc tội gì.
Nhưng Sở Hư lại nhắm vào hắn như thế!
Mục Phàm gượng gạo nói: "Tình huống của ta hơi đặc biệt, không tu hành tâm pháp của Thái Thương tông."
Sở Hư mỉm cười nói: "Vậy không biết sư phụ của Mục huynh là ai?
Có thể giáo dục ra một người xuất sắc như Mục huynh, tất nhiên là nhân vật cấp bậc Đại Tông Sư.
Hiện giờ cục diện thần triều bất ổn, rất cần đại tài như lệnh sư tôn."
Vẻ mặt của Mục Phàm trở nên càng khó coi hơn.
Mấy người đệ tử của Cổ Huyền Phong tuy không tính xuất sắc, nhưng ở Trung Châu đều có danh tiếng.
Hắn cũng không thể nói là đệ tử của Cổ Huyền Phong.
Nhìn thấy Mục Phàm chậm chạp không chịu nói lai lịch của mình, mọi người đều trong lòng nghi hoặc.
Trần thị nhất tộc vốn dĩ không có ý định thực hiện cuộc hôn ước.
Cũng không hề truy hỏi căn nguyên của Mục Phàm.
Nhưng bây giờ xem ra, ngược lại có chút kỳ lạ. . .
Chẳng lẽ sư phụ của Mục Phàm là một tồn tại không thể gặp mặt?
Mà Nguyên Chính Dương bỗng nhiên cười nói: "Thế tử điện hạ, ta quen biết Mục Phàm đã lâu.
Ta có thể đảm bảo, Mục Phàm tuyệt không phải loại dư nghiệt ma đạo."
Sở Hư nghe vậy, mỉm cười.
Thản nhiên nói: "Ngươi đảm bảo?
Ngươi là cái thứ gì mà cũng xứng đứng trước mặt ta đảm bảo?"
Hắn tuy mỉm cười, nhưng những lời thốt ra lại vô cùng bá khí sắc bén.
Khiến mọi người ở đây lập tức cảm thấy một áp lực khủng khiếp ập tới.
Phảng phất như thần linh nổi giận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận