Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng

Nhân Vật Phản Diện Đại Kiêu Hùng - Chương 389: Đông Cung chi hội (length: 5945)

Cố Bình An nghe vậy, suy tư một lát rồi gật đầu.
Không sai, Sở Hư thực sự không có lý do gì để nhắm vào hắn.
Bọn đệ tử thế gia coi trọng nhất là lợi ích, không có lợi thì sẽ không vô cớ trở mặt với người khác.
Hơn nữa người ta lại còn là Sở Hư, vị Đế Vương kia.
Hắn dù sao cũng là Tiểu sư thúc tổ của Tam Thanh sơn, nếu Sở Hư không phân tốt xấu mà g·iết hắn.
Thì bất kể là Tam Thanh sơn hay các thế lực khác, chắc chắn đều sẽ bất mãn.
Thế nào cũng đều thấy không đáng. . .
Mà lại Thái Vi chân nhân đã nói như vậy. . .
Cố Bình An khẽ gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi."
Hắn hơi cúi đầu với Thái Vi chân nhân, rồi quay người định rời đi.
Nhưng chợt nhớ ra điều gì, hắn lại quay người nói: "Sư huynh, mấy ngày nay không thấy bóng dáng của Tất Hàn Trì đâu, không biết hắn đã đi đâu rồi?"
Tất Hàn Trì nói đi đến Đế đô tìm điển tịch đạo môn cho hắn.
Mấy ngày trước mỗi ngày hắn đều mang về không ít sách cổ.
Nhưng hai ngày nay lại chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Hỏi đám môn nhân đệ tử của Tam Thanh sơn thì bọn họ chỉ nói là không nhìn thấy.
Điều này khiến trong lòng Cố Bình An có chút nghi hoặc, thậm chí có dự cảm chẳng lành. . .
Thái Vi chân nhân nghe vậy, thản nhiên nói: "Không cần lo lắng, Hàn Trì bị ta gọi trở về Tam Thanh sơn xử lý gấp một vài việc rồi.
Đã rời khỏi Đế đô mấy ngày trước đây."
Nghe được lời giải thích này, Cố Bình An gật đầu, trong lòng nghi hoặc cũng vơi bớt.
Tất Hàn Trì là đệ tử chấp sự của Tam Thanh sơn, tuy địa vị không thấp, nhưng công việc cũng rất bận rộn. Việc đột nhiên được giao nhiệm vụ lớn cũng không có gì lạ.
Mà lại Thái Vi chân nhân cũng đã nói là việc gấp, vậy nên Tất Hàn Trì không báo với hắn đã đi. . .
Cũng coi như hợp tình hợp lý.
Chỉ là Cố Bình An luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ được là ở chỗ nào.
Càng nghĩ, hắn chỉ đành lắc đầu, rồi cáo từ Thái Vi chân nhân mà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Cố Bình An rời đi, Thái Vi chân nhân mặt không biểu cảm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong lòng hắn biết, vị sư đệ hời này của mình, có lẽ một đi không trở lại. . .
Nhưng trong lòng hắn lại chẳng có chút áy náy nào.
Thái Vi chân nhân mở hai mắt ra, trong mắt là vẻ kiên nghị.
Vì sự phồn vinh hưng thịnh của Tam Thanh sơn, thì việc tổn thất một Cố Bình An có là gì?
Nói cách khác, tổn thất một Cố Bình An có thể khiến cho Đế tộc yên tâm.
Đối với Tam Thanh sơn mà nói, đó là một sự lựa chọn rất tốt. . .
. . .
Rất nhiều thế lực ở Đế đô đều đang chú ý tới Đông Cung chi hội.
Dù sao nếu có thể chiếm được sự ưu ái của Sở Hư, thì chắc chắn đó là cơ hội tốt để gia tộc hưng thịnh!
Những thiếu niên anh hào đương nhiên đều hùng tâm tráng chí, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, tràn đầy khí thế hào hùng.
Mong muốn lọt vào mắt xanh của Sở Hư, để rồi trở thành cận thần của Đại Càn Thái Tử.
Nếu được làm cận thần của Thái Tử thì việc được phong hầu bái tướng cũng chẳng là gì.
Mà các tiểu thư khuê các lại được người lớn dặn dò kỹ lưỡng, phải cố gắng thể hiện thật tốt bản thân mình.
Nếu chiếm được sự yêu thích của Sở Hư mà tiến vào Đông Cung thì cũng là một cách để gia tộc hưng thịnh.
Việc trở thành Thái Tử Phi thì khó, nhưng vị trí Thái Tử tần vẫn có thể nghĩ đến. . .
Chẳng cần người lớn phải nhắc nhở, rất nhiều tiểu thư đã tự mình tô son điểm phấn, ăn mặc thật đẹp.
Bản thân các nàng đều có hảo cảm rất lớn với Sở Hư, thậm chí không ít người còn ái mộ hắn.
Không có cách nào, thực sự là vì điều kiện của Sở Hư quá hoàn hảo.
Lại thêm việc hắn là con trai trưởng duy nhất của Sở Chính Hùng, địa vị không ai tranh cãi, cực kỳ vững chắc.
Thành ra hắn trở thành miếng bánh ngon trong mắt từng tiểu thư khuê các. . .
. . .
Đế đô, phủ Nguyên Quốc Công.
Lão Thái Quân mỉm cười nhìn Nguyên Nghê Thường xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành trước mặt, không ngừng gật đầu.
Mỉm cười nói: "Lần này Đông Cung đặc biệt mời con, cho thấy trong lòng điện hạ vẫn có con, con phải nắm bắt tốt cơ hội này. . ."
Nhưng thực ra, lời của lão Thái Quân chỉ là suy diễn mà thôi.
Việc Sở Hư mời Nguyên Nghê Thường cũng chẳng khác gì việc mời những thiên kiêu khác.
Nhưng điều này không làm cản trở lão Thái Quân đang đắc chí. . .
Nguyên Nghê Thường mặc một bộ cung trang, thêm vẻ đẹp vốn có của nàng.
Càng khiến cho nàng có vẻ uy nghi lộng lẫy, đẹp như chim sa cá lặn.
Nghe được lời của lão Thái Quân, mặt Nguyên Nghê Thường có hơi đỏ lên, nhưng lại không biết nên đáp lại ra sao.
Trong lòng nàng lại đang nhớ lại những chi tiết khi trước mà nàng từng chung đụng với Sở Hư. . . Lão Thái Quân mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn có chút lo lắng.
Mặc dù bà vô cùng tin tưởng vào Nguyên Nghê Thường, nhưng bà không thể không thừa nhận.
Vị đại tiểu thư Kỷ thị kia cũng rất xuất sắc. . .
Nghe nói mấy hôm trước, nàng ta đến Đông Cung trò chuyện rất vui vẻ với Sở Hư, thật sự là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cho vị trí Thái Tử Phi!
Phủ Nguyên Quốc Công muốn trở thành ngoại thích của Đại Càn, quả là một con đường gian nan. . .
Lão Thái Quân lại liếc nhìn Nguyên Nghê Thường một cái, trong lòng thầm thở dài.
Hy vọng Hậu Duệ của mình có thể mang đến cho phủ Nguyên Quốc Công một bất ngờ vui mừng. . .
. . .
Đông Cung thần quang tỏa sáng, tường vân bay lượn, mây mù mờ ảo.
Tựa như cảnh tiên vậy.
Vô số con cháu danh môn, tiểu thư khuê các một mặt hân hoan đi ra từ những cỗ xe xa hoa.
Dưới sự tiếp dẫn của cung nữ thị vệ, họ tiến vào Đông Cung.
Cảnh tượng hoành tráng này, quả thật chẳng kém gì yến tiệc trong cung trước đây!
Cố Bình An một thân đạo bào xanh, phong thần tuấn lãng, cũng thu hút sự chú ý của không ít tiểu thư khuê các.
Hắn nhìn cánh cổng cung điện Đông Cung cực kỳ hùng vĩ kia, bên trong truyền ra tiếng cười nói ồn ào.
Tuy bên ngoài một mảnh hài hòa.
Nhưng trong lòng Cố Bình An luôn cảm thấy.
Đông Cung trước mặt, như một con cự thú đang nuốt sống người ta vậy. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận