Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút

Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút - Chương 438: Thu thập tàn cuộc (length: 8022)

"Ninh Yên Nhi, ngay lúc này!"
Vân Tiếu quát lớn một tiếng, Ninh Yên Nhi đã sớm hồi phục nghe tiếng không dám chậm trễ, trên tay xuất hiện một vũ khí ngân quang không rõ hình dạng, một kích đâm thẳng vào tim lão giả!
Lúc này linh hồn lão giả đã hư ảo sắp trong suốt, bị ngân quang này đâm trúng tim, từng đạo ngân quang theo mạch máu lan ra khắp toàn thân.
"Ngươi con mẹ nó. . ."
Lão giả khó nhọc phun ra vài chữ, âm thanh còn lại đã không phát ra được, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi khép mở.
Đạo ngân quang này không chỉ mang theo sức mạnh thái sơ mà còn có cả lực Kim Lôi truyền vào trong đó, đối với linh hồn lẫn nhục thân đều có sức tàn phá đáng sợ.
Phải biết rằng ở không gian Kim Lôi kia, nếu không phải cuối cùng tiểu thải đản ra tay, Vân Tiếu hắn cũng sớm đã thành chất dinh dưỡng cho bụi đất thời gian.
Đủ để nói Kim Lôi này đáng sợ đến nhường nào.
Ánh sáng thái sơ trên người lão giả bị nó đâm cho thủng lỗ chỗ, Kim Lôi áp chế toàn bộ lực lượng khiến lão ta mất cảm giác, không có chút cơ hội phản kháng nào.
"Tiếp theo giao cho ta."
Khóe miệng Vân Tiếu nhếch lên nụ cười đắc ý, cột sáng bên ngoài đã hoàn toàn bị Vân Tiếu mở ra, một chưởng vỗ vào mi tâm Ninh Yên Nhi.
Một cổ dao động cuồn cuộn khuấy động từng lớp gợn sóng không gian, sau đó lực lượng liên tục không ngừng tràn vào Linh Hải của Ninh Yên Nhi.
"Vân Tiếu ca ca!"
Một bóng người nổi lên trong Linh Hải, chính là linh hồn Vân Tiếu xuất hiện trong đó.
Nhìn thấy linh hồn Vân Tiếu, Ninh Yên Nhi biết được nguy cơ bên ngoài đã được Vân Tiếu giải quyết gần hết, cho nên hắn mới có thể đi vào Linh Hải của nàng.
"Ừ."
Vân Tiếu gật đầu với Ninh Yên Nhi, sau đó ngón tay lóe lên ngân quang, một chỉ làm vỡ lòng bàn tay mình, một giọt chất lỏng trong suốt chảy ra.
Vân Tiếu hiển nhiên rất quý trọng chất lỏng này, khi giọt chất lỏng rơi xuống lập tức hứng lấy, sau đó dùng nguyên lực chữa trị vết thương.
Giọt chất lỏng trong suốt kia lơ lửng trước người Vân Tiếu, hắn lại một chỉ điểm ra, giọt chất lỏng nhận được chỉ thị mang theo một tia ý thức hướng về phía trước, cuối cùng đâm thẳng vào linh hồn lão giả.
Theo giọt chất lỏng trong suốt tiến vào thân thể lão giả, một sợi tơ như có như không liên kết linh hồn thể của Vân Tiếu với linh hồn thể của lão giả.
Vân Tiếu nhếch miệng cười tà mị, giọng điệu thản nhiên: "Lúc nãy ngươi hấp thu linh hồn ta, hiện tại ta đòi chút thù lao không quá đáng chứ."
Vừa nói, ngón tay bám vào sợi tơ vô hình mà có thật kia, không gian chấn động nhộn nhạo, có thể thấy rõ từng vòng gợn sóng không gian hình thành liên tuyến, đang xâu chuỗi hai người.
Đôi mắt sắp chết của lão giả đột nhiên mở ra, con ngươi nhanh chóng giãn to, giống như nhìn thấy vật gì đó đáng sợ, nhìn chằm chằm vào ngón tay của Vân Tiếu.
"Đây... Đây là..."
Tiếng nói căn bản không ai nghe thấy, một câu nói không đầu không cuối cứ như vậy kết thúc, Vân Tiếu rất dễ dàng nuốt chửng toàn bộ linh hồn lão giả.
"Vân Tiếu ca ca, ngươi đây là luyện hóa linh hồn lão già này sao?"
Ninh Yên Nhi trợn mắt há hốc mồm, nàng chưa từng thấy chiêu thức này, trưởng lão tông môn tầm thường tối đa có thể dùng nhiều linh hồn để rèn luyện và tu hành, việc trực tiếp thông qua một phương pháp nào đó để hấp thu linh hồn, hôm nay nàng coi như đã thấy.
Hơn nữa còn trực tiếp thấy hai lần, không chấn kinh mới là lạ.
Vân Tiếu gật đầu: "Được rồi, ta đi ra ngoài, bên ngoài còn chút phiền phức chưa giải quyết, cái này cho ngươi, hấp thu nó có lợi cho ngươi."
Nói rồi Vân Tiếu ném cho Ninh Yên Nhi một chùm sáng kích cỡ bàn tay, khoảnh khắc Ninh Yên Nhi nhận được chùm sáng, toàn bộ Linh Hải như phát ra sóng hoan hô, thúc giục nàng hấp thu.
Ninh Yên Nhi cũng không do dự nhiều, lập tức điều chỉnh ống kính đoàn để hấp thu, bất quá việc hấp thu này khác xa so với việc Vân Tiếu cưỡng ép thôn phệ linh hồn đối phương.
Trong chùm sáng này chỉ có linh hồn lực thuần túy, không mang theo bất kỳ ý chí cá nhân nào, nói trắng ra, nó giống như nguyên lực, là một loại vật bổ trợ linh hồn mà thôi.
"Được rồi, đã giải quyết xong cái gã lao động tử bên trong, giờ thì đến thu dọn lão già nhà ngươi."
Nói trận kim quang này là của lão già cũng không ngoa, dù sao thứ này cũng tồn tại hơn ngàn năm.
"Ngược dòng bản nguyên, thái sơ - Khải Nguyên!"
Đây là sự thần kỳ của sức mạnh thái sơ, dù công pháp thần kỳ thế nào, trận pháp phức tạp thế nào, đều có thể nhìn thấu bản chất bên ngoài, tìm kiếm vị trí trận nhãn căn bản nhất.
Một khi trận nhãn bị phát hiện thì trận pháp chẳng khác gì rắn bị bắt thóp.
"Tìm thấy rồi." Sau một phen tìm kiếm đơn giản, không bao lâu, trận nhãn của trận kim quang đã bị Vân Tiếu tìm ra.
Vị trí ấy có thể nói rất bình thường, mà càng là chỗ bình thường thì càng dễ bị mọi người bỏ qua.
"Hóa ra là ở đây!"
Vân Tiếu chậm rãi bước tới chỗ tế đài dựng đứng yên tĩnh ở vị trí trung tâm, nơi đặt quả cầu kiểm tra trước đó.
Trận kim quang như cảm ứng được, lập tức phát điên dồn hết tất cả lực lượng ngăn cản Vân Tiếu đến gần đó.
"Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi!"
Vân Tiếu không chút hoang mang, từng bước một tiến về phía tế đàn.
Trận kim quang bùng nổ ánh sáng chói mắt rồi bất ngờ sinh ra hắc khí, hắc khí này bắt đầu bao phủ, chỉ chốc lát đã bao trùm toàn bộ không gian.
"Ngoài thì vàng ngọc, trong thì thối rữa."
Hắc khí này có mùi vị tanh hôi giống hệt lão già tỏa ra trong Linh Hải. Khoác vẻ ngoài hào nhoáng, bản chất thật là một tên tà tu.
Một đạo bạch quang bắn ra khỏi hắc vụ, rồi lại có thêm nhiều đạo khác xuyên thấu từng lớp hắc khí, ngày càng nhiều, dày đặc, hội tụ thành chùm, giống như Thần Hi buổi bình minh, mang đến hy vọng và tương lai.
Chỉ một lúc, toàn bộ không gian hắc ám biến mất, mùi tanh hôi cũng tan biến, thay vào đó là từng đợt không khí trong lành mang theo mùi đất xộc vào mũi, tiếng chim hót véo von lọt vào tai.
Mọi thứ bên ngoài bắt đầu liên kết với không gian này.
Vân Tiếu bước lên tế đài, trong chớp mắt, một đạo hắc khí giống như mũi tên nhọn muốn nhân lúc Vân Tiếu không để ý đâm vào mi tâm hắn.
Đáng tiếc sao có thể dễ dàng như vậy, Thái Sơ Phá Ma trận bao phủ xuống, mọi động tĩnh dù nhỏ nhặt nhất Vân Tiếu đều cảm nhận rõ, loại thủ đoạn nhỏ này căn bản không thể thoát khỏi thần thức của Vân Tiếu.
Một chỉ điểm vào hắc vụ kia, hắc vụ mang theo thế công mãnh liệt tan thành mây khói.
"Kết thúc rồi."
Bàn tay Vân Tiếu đặt lên tế đàn trung tâm, ấn mạnh xuống một viên đá nhỏ tỏa ánh sáng kỳ dị bên trong.
Một tiếng răng rắc trong trẻo vang lên, là tiếng thứ gì đó bị vỡ.
Hòn đá nhỏ bị Vân Tiếu một chỉ nghiền thành bột phấn.
Trận kim quang tiếp tục rung chuyển kịch liệt, giờ đây đã không còn năng lượng chống đỡ, cột sáng giống như quả bóng xì hơi, mất hết uy lực, cột sáng biến mất.
Gạch vàng cũng dần mất đi vẻ sáng bóng, ngoan ngoãn nằm trên đất, trở thành một món đồ trang sức bình thường không có gì đặc biệt.
Toàn bộ không gian trở lại yên tĩnh, mọi thứ đều trong trẻo sạch sẽ, cảm nhận được hơi thở từ bên ngoài, Vân Tiếu giãn mặt mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận