Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút

Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút - Chương 382: Phát hiện ngoài ý muốn (length: 7953)

Ba ngày thời gian thoáng chốc đã trôi qua.
Vì di tích Thiên Mang sơn xuất hiện, lúc này thành Bắc Hải đã sớm đông nghịt người.
Trong Phong Đình lâu, Vân Tiếu ngồi xếp bằng trên giường nhỏ nhắm mắt tu luyện. Sau khi luyện hóa hấp thụ hơn 1000 cây thiên tài địa bảo có thể ôn dưỡng thần hồn, Vân Tiếu chỉ cảm thấy sức mạnh thần hồn của bản thân trở nên bùng nổ, ngưng tụ và thuần túy hơn. Ngay cả Tử Nguyên Thần Phủ cũng tăng cường một bậc, tựa như một tòa phủ đệ, khiến nội tình nguyên khí của Vân Tiếu, người chỉ có thực lực Nguyệt Nguyên cảnh đại viên mãn, không hề kém cạnh bất kỳ cường giả Dung Nguyên cảnh nào.
"Haizz, muốn đột phá lên Dung Nguyên cảnh quả thực quá khó khăn, xem ra chỉ có thể đặt hy vọng vào di tích Thiên Mang sơn rồi!"
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Vân Tiếu chậm rãi mở mắt. Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng kêu gào đầy kích động của Diêu Thần.
"Vân Tiếu, tin tốt, sương mù bao phủ vùng biển Bắc Hải đã tan gần hết rồi."
Vân Tiếu xuống giường, vừa mở cửa phòng liền thấy Diêu Thần mặt đầy kích động, vội vàng kể lại những gì đã nghe ngóng được trong hai ngày này về di tích Thiên Mang sơn cùng mọi sự thay đổi.
Khi Vân Tiếu biết được hôm nay có thể tiến vào Bắc Hải thăm dò di tích Thiên Mang sơn, lòng hắn cũng bắt đầu rộn ràng.
"Đã chờ đợi lâu như vậy, hy vọng di tích Thiên Mang sơn đừng làm chúng ta thất vọng mới phải."
Vân Tiếu vừa cười vừa nói, nghĩ đến những thiên tài địa bảo bồi dưỡng thần hồn mà Phong Đình lâu bán đấu giá mấy ngày trước, Vân Tiếu phảng phất nhìn thấy một ngọn núi Everest đầy ắp linh tài bày ra trước mắt, chờ hắn đến hái.
"Haizz, vì việc truyền tống của di tích Thiên Mang sơn bước đầu đã ổn định, cường giả Dung Nguyên cảnh đại viên mãn tạm thời không thể vào bên trong. Nếu không, với thực lực của Trịnh lão, có ông ấy bảo giá hộ tống, lần này chúng ta chắc chắn sẽ thu hoạch lớn."
Diêu Thần thở dài, nghĩ đến việc mất đi chỗ dựa lớn như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên vẻ không cam tâm.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem tình hình trước đã."
Theo Vân Tiếu, hai người bước ra khỏi Phong Đình lâu, sương mù mênh mông đã sớm bao phủ toàn bộ thành Bắc Hải.
"Sương mù thật lớn."
Vân Tiếu khẽ lẩm bẩm, sau đó nghe thấy trên đỉnh đầu từng tiếng xé gió rít lên lao về phía ngoại thành Bắc Hải.
Từ những bóng dáng toàn thân tỏa ra dao động nguyên khí hùng hồn đó, không khó nhận ra, vì di tích Thiên Mang sơn xuất hiện, vô số cường giả Dung Nguyên cảnh đều tề tựu ở đây, hy vọng có thể tiến vào Thiên Mang sơn tìm kiếm một phần cơ duyên thuộc về mình.
"Xem ra, chuyến đi Thiên Mang sơn này, muốn có được cơ duyên sẽ không hề đơn giản đâu!"
Vân Tiếu cười khổ một tiếng, cũng không dừng lại, nguyên khí trong cơ thể tuôn trào, dưới chân thi triển Vân Ảnh Đạp Hư Bộ, thân hình đã hóa thành một vệt lưu quang, bay vút về phía vùng biển Bắc Hải.
"Vân Tiếu, ta nghe nói các thiên kiêu của một số thế lực Trung Châu cũng đặc biệt chạy tới, ngươi nói với thực lực của hai chúng ta, có thể đối đầu với bọn họ không?"
Diêu Thần mặt đầy lo lắng, đã quen với những ngày được người khác bảo vệ, đây là lần đầu tiên hắn một mình đi thăm dò di tích nên lúc này trong lòng có chút bất an.
"Sao vậy? Đường đường là thế tử Đại Hạ, ngươi cũng có lúc sợ hãi à?"
Đối diện với lời trêu chọc của Vân Tiếu, Diêu Thần đột nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: "Ta chỉ nghe nói trong di tích, chuyện giết người đoạt bảo diễn ra như cơm bữa, chẳng những cơ duyên không gặp được, lại còn đem mạng của mình nộp lại ở di tích thì cũng quá không đáng rồi!"
"Yên tâm đi, đi theo ta, ta sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi."
Sau khi Vân Tiếu trấn an vài câu, hai người đã xuất hiện ở ngoại thành Bắc Hải.
Lúc này, Vân Tiếu thấy các thế lực khắp nơi không ngừng hội tụ về Bắc Hải, mày không khỏi hơi nhíu lại.
"Nếu di tích Thiên Mang sơn đã ổn định, vậy bọn họ còn chờ ở đây làm gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Vân Tiếu, Diêu Thần, người đã sớm phái người đi hỏi thăm thông tin, vội vàng giải thích: "Di tích Thiên Mang sơn tuy rằng đã ổn định, nhưng do dị tượng của Thiên Mang sơn dẫn động linh khí đất trời, khiến yêu thú trong biển đều tụ tập đến, chỉ dựa vào sức mình xông qua bầy hải yêu, e là dù Trịnh lão cũng không dám nói có thể làm được."
"Ra là vậy, vậy có nghĩa là, các thế lực đều đang đợi người khác đi dò đường trước sao?"
Vân Tiếu đưa mắt nhìn xung quanh, do sương mù quá dày đặc, dù thả thần hồn cảm nhận cũng chỉ có thể quan sát được phạm vi ngàn trượng.
"Ở đây ít nhất cũng có hơn vạn người, chúng ta cũng ở đây chờ một chút đi, tính toán thời gian, Đỗ quản sự chắc cũng nên phái người vẽ bản đồ chi tiết của Thiên Mang sơn ra rồi!"
Vân Tiếu vừa nói xong, trong tầm mắt đã thấy một người trung niên thân hình mập mạp, mồ hôi nhễ nhại chạy tới.
"Thế tử, Vân Tiếu công tử, không làm nhục sứ mệnh, bản đồ vùng núi Thiên Mang mà các ngươi muốn, cuối cùng cũng được ta làm gấp rút xong rồi!"
Đỗ quản sự cười tươi rói, đôi mắt híp lại nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý mình mới chậm rãi đưa tay mập vào trong lòng, sau đó móc ra hai tấm ngọc giản giao cho Vân Tiếu.
"Vậy thì cảm ơn Đỗ quản sự."
Vân Tiếu nhận lấy ngọc giản linh văn từ tay Đỗ quản sự, trong lòng bàn tay nguyên khí lấp lánh, một viên đan dược tản ra khí tức huyền diệu xuất hiện trong tay Vân Tiếu.
"Đây… Đây tuyệt đối không được, có thể vì thế tử và Vân Tiếu công tử làm việc là vinh hạnh của Phong Đình lâu."
Nhìn Đỗ quản sự đầy kích động miệng vẫn muốn từ chối, Vân Tiếu giơ tay lên đặt một viên đan dược tư chất linh phẩm vào tay Đỗ quản sự: "Bản công tử cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy."
"Vậy thì cảm ơn Vân Tiếu công tử!"
Đỗ quản sự vô cùng kích động. Phải biết, với thực lực Nguyệt Nguyên cảnh sơ kỳ của hắn, có thể lăn lộn đến chức quản sự ở Phong Đình lâu, dựa vào khả năng đối nhân xử thế và đôi mắt tinh tường.
Mà có viên đan dược tư chất linh phẩm này giúp, sau khi tẩy tinh phạt tủy tăng cường tư chất tu luyện, ít nhất ông ta có thể thăng lên Dung Nguyên cảnh.
Một viên đan dược tư chất linh phẩm đối với Vân Tiếu mà nói không đáng gì, nhưng rơi vào tay Đỗ quản sự thì lại là một ân tình cực lớn.
"Đỗ quản sự, Phong Đình lâu ở thành Bắc Hải có vị thế riêng, hỏi thăm tin tức đương nhiên phải linh thông hơn chúng ta. Ta muốn biết lần này di tích Thiên Mang sơn, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực mới cần chúng ta chú ý một chút?"
Đối mặt với câu hỏi của Vân Tiếu, Đỗ quản sự hơi trầm ngâm, như là hạ một quyết tâm lớn rồi lại móc từ trong ngực ra một tấm ngọc giản giao cho Vân Tiếu.
"Vân Tiếu công tử, mấy ngày nay, những tài liệu về di tích Thiên Mang sơn và thiên kiêu các thế lực cần chú ý của Phong Đình lâu đều ở đây."
Vân Tiếu hài lòng khẽ gật đầu, đợi Đỗ quản sự cáo từ rồi quay đi, Vân Tiếu liền rót một tia nguyên khí vào ngọc giản, tiếp đó phanh, ngọc giản vỡ tan, một tia sáng tràn vào bộ não Vân Tiếu, khiến Vân Tiếu không khỏi hơi nhíu mày.
"Sao vậy?"
Nhận thấy cảm xúc của Vân Tiếu thay đổi, Diêu Thần bên cạnh nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, chỉ là phát hiện ra mấy người thú vị!"
Vân Tiếu thản nhiên trả lời. Vì thông tin về các thế lực tràn vào bộ não Vân Tiếu, hắn phát hiện Sở Lăng Phàm của Thiên Đan các và Tư Đồ Chiêu của Thất Tuyệt cốc đều có trong danh sách mà Đỗ quản sự thu thập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận