Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút

Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút - Chương 217: Gây chuyện (length: 7967)

Nghiền ép như vậy tính lại thoải mái nhiệm vụ, trước kia quả thật là hiếm thấy.
Cho nên những đệ tử này dọc đường đều rất thư thả, trong đầu chỉ có một ý niệm, là nghiền nát cái tông môn nhị cấp nhỏ bé kia thành bụi phấn, hình như là cái gì Huyền Thiên tông.
Để cho cái tên Vân Tiếu gì đó cũng bị nghiền thành tro, như vậy thiếu tông chủ của bọn họ mới có thể nguôi giận.
Một tông môn nhị cấp bé nhỏ mà tiền bối còn là Thiên Nguyên cảnh, quả thực là trò cười!
Không biết đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà tàn hại thiếu tông chủ của tông môn nhất cấp bọn họ.
Cái tông môn này thật là sống quá chán rồi, đó là suy nghĩ thật sự trong lòng của rất nhiều đệ tử. Đối với bọn họ mà nói, bọn họ đã quen với việc ở Đông Châu ngạo nghễ trên cao, không có ai, không có thế lực nào dám trêu chọc bọn họ Lăng Vọng tông.
Ngay cả trong các tông môn nhất cấp ở Đông Châu, họ cũng thuộc hàng đầu. Dựa vào thực lực cường đại của thập đại trưởng lão trong tông môn. Trong lớp trẻ, thiếu tông chủ Lăng Thiên của bọn họ là niềm kiêu hãnh.
Thế mà hôm nay, tên Vân Tiếu kia lại giết chết niềm kiêu hãnh của bọn họ, mỗi một đệ tử Lăng Vọng tông đều vô cùng phẫn nộ.
Trong lớp trẻ, Lưu Nhị, người có thiên phú chỉ sau Lăng Thiên, không phục. Hắn khăng khăng cho rằng Vân Tiếu đã dùng mưu kế. Nếu không sao có thể là đối thủ của Lăng Thiên, chứ đừng nói tới cả trưởng lão Tinh Nguyên Cảnh Lý Hạo.
Những đệ tử khác cũng nhao nhao bàn tán.
"Hy vọng cái tên Vân Tiếu đó đến lúc đó đừng có xin tha mới phải, nếu không thì quá vô vị."
"Cầu xin tha thứ sao? Một nhân vật thiên tài vậy mà bị đám rác rưởi đó giết hại."
"Ta bây giờ nghĩ thôi đã thấy bực mình lắm rồi, hơn nữa trong lúc thám hiểm, thiếu tông chủ đối với hắn cũng đâu có tệ, bảo vật gì cũng chia cho hắn cả. Vậy mà cái tên Vân Tiếu này lại hại thiếu tông chủ của chúng ta."
Dù sao trong mắt những đệ tử này, Tinh Nguyên cảnh và Thiên Nguyên cảnh hoàn toàn là hai cảnh giới khác biệt, sao Thiên Nguyên cảnh có thể đánh thắng được Tinh Nguyên cảnh?
"Chắc chắn là dùng âm mưu quỷ kế, nếu không thì với trình độ thủy pháp thuật đạt tới đỉnh phong của trưởng lão Lý Hạo, sao có thể bị một tiểu tử Thiên Nguyên cảnh giết chết? Rõ ràng là chuyện không thể nào mà."
"Tên tiểu nhân hèn hạ đó ngàn vạn lần đừng để ta thấy mặt, nếu không một mình ta sẽ chém giết hắn!"
Người vừa nói chính là Lưu Nhị, thiên tài xếp thứ hai sau Lăng Thiên của Lăng Vọng tông.
Hắn có thực lực Thiên Nguyên cảnh đại viên mãn, ngạo nghễ nhìn đám đông. Ngoại trừ Lăng Thiên hắn đánh không lại ra, các cao thủ trẻ tuổi khác hắn căn bản không xem vào đâu.
Rất nhanh người của Lăng Vọng tông đã tới bên ngoài sơn môn Huyền Thiên tông.
"Vân Tiếu, ra đây chịu chết! Hôm nay là ngày diệt tông của Huyền Thiên tông các ngươi!"
Sau khi tông chủ Lăng Nam đến, lập tức quát lớn.
Toàn bộ khu vực bên ngoài sơn môn Huyền Thiên tông, một mảng đen kịt, cả bầu trời đều bị người của Lăng Vọng tông chiếm giữ.
Sự uy hiếp của họ khiến cả những đám mây trắng trên trời đều bị xua tan.
Tiếng quát lớn kia đánh thức toàn bộ người của Huyền Thiên tông.
Dưới sự dẫn dắt của tông chủ Hồng Ung, tất cả mọi người tập trung tại cửa sơn môn.
Nhìn thấy trận thế bên ngoài, tim Hồng Ung cũng run lên.
Trên trời, phần lớn đều là những người có tu vi không thấp hơn hắn!
Địa Nguyên cảnh một đống lớn, Thiên Nguyên cảnh cũng một đống lớn.
Với thực lực này, tùy tiện mang vài người ra thôi là đã mạnh hơn Huyền Thiên tông quá nhiều.
Cũng may Huyền Thiên tông của họ có Vân tiền bối, nếu không hôm nay Huyền Thiên tông chắc chắn sẽ bị diệt.
Nghĩ tới Vân tiền bối, lòng Hồng Ung hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lạnh lùng nói: "Huyền Thiên tông của ta và Lăng Vọng tông các ngươi có phải có hiểu lầm gì không?"
Lăng Nam giận dữ nói: "Vân Tiếu đâu? Mau bảo hắn ra đây chịu chết!"
Hồng Ung khẽ nói với Kiếm Vô Ngân bên cạnh: "Đi mời Vân tiền bối ra."
Kiếm Vô Ngân gật đầu, vội đi tới Bàn Long tháp mời Vân Tiếu.
Vân Tiếu trong Bàn Long tháp cũng đã nghe thấy tiếng bên ngoài.
Trong lòng tuy cũng có chút lo lắng, muốn trực tiếp chuồn đi.
Nhưng trong tông môn có nhiều người quen như vậy, nếu không đánh mà bỏ chạy thì trong lòng hắn cũng không an tâm.
Kiếm Vô Ngân tới Bàn Long tháp thì thấy Vân Tiếu đã đi ra.
Anh vội vàng cung kính thi lễ nói: "Vân tiền bối, đại quân Lăng Vọng tông đã tới rồi. Quá nhiều Thiên Nguyên cảnh, Địa Nguyên cảnh. Tinh Nguyên cảnh cũng gần mười người."
Vân Tiếu thản nhiên gật đầu: "Ra đó xem sao."
Trái tim thấp thỏm của Kiếm Vô Ngân trong nháy mắt đã bình tĩnh lại.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Vân tiền bối, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Vân tiền bối.
Kiếm Vô Ngân không khỏi thầm than: "Không hổ là Vân tiền bối, viễn cổ Đại Đế trùng sinh, trời có sập xuống cũng vẫn bình tĩnh đối diện."
Vân Tiếu rất nhanh cũng đã ra đến trước sơn môn.
Lăng Nam vừa nhìn thấy Vân Tiếu, hai mắt trong nháy mắt đỏ lên.
"Vân Tiếu, con ta đối với các ngươi cũng đâu có tệ, ngươi thế mà lại hại nó. Lần này không chỉ ngươi mà cả Huyền Thiên tông, cũng đừng hòng tồn tại!"
Vân Tiếu biết rõ Lăng Thiên nhất định cũng có tàn hồn bảo tồn, cười nói: "Nhân lúc bảo vật vừa xuất hiện liền ra tay với ta, còn nói đối tốt với ta? Lăng Thiên lần này đi ra chính là thợ may đi làm mà không mang thước a!"
Lăng Nam nghi ngờ hỏi: "Có ý gì?"
Vân Tiếu khinh thường cười nói: "Lần này chúng hẹn ta tới Thiên Phủ sơn mạch hiểm địa chính là cố ý gây sự đó! Mục đích chính là muốn hại ta. Do thực lực của hắn không đủ, không giết chết ta được mà thôi."
Không đợi Lăng Nam nói gì, Lưu Nhị đã lao ra.
"Tông chủ, việc gì phải phí lời với hắn, cái loại rác rưởi này, cứ cho nó nợ máu trả máu là tốt. Chỉ là Thiên Nguyên cảnh mà thôi, để ta giết hắn!"
Nói rồi đã bay lên, toàn thân tu vi Thiên Nguyên cảnh đại viên mãn hiện rõ không thể nghi ngờ.
"Hoành lưu ngàn dặm!"
Khí tức thủy thuộc tính bao phủ toàn thân, cả người triệu hồi một lượng lớn dòng nước, mãnh liệt xông về phía Vân Tiếu.
Toàn bộ dòng nước tràn ngập kình khí nồng đậm, nếu người Thiên Nguyên cảnh bình thường mà bị dòng nước này đánh trúng, không chết cũng trọng thương.
Đám đệ tử Lăng Vọng tông thấy vậy đều hô hào cổ vũ cho Lưu Nhị.
Lăng Nam và các cao thủ Tinh Nguyên cảnh khác cũng quan sát, có người dò đường, đó dĩ nhiên là tốt.
Họ muốn xem Vân Tiếu này rốt cuộc có chiêu trò gì, họ không hề xem thường Vân Tiếu, họ hiểu rõ thực lực của trưởng lão Lý Hạo.
Ngay cả họ cũng chưa chắc đã dám nói có thể so với Lý Hạo.

Vân Tiếu nhìn dòng nước đang lao tới, mặt đầy hờ hững.
Một chút uy lực đó, ngay cả phòng của hắn còn không phá được. Có điều cái tên Lưu Nhị này thật là lớn lối.
Hắn trực tiếp mở «Phi Giáp Long Quy pháp» với 50% lực phản thương.
Lưu Nhị không để ý đến Vân Tiếu kia, sau khi thi triển công kích pháp thuật, toàn bộ cơ thể không có bất kỳ phòng ngự.
Tuy rằng cũng lờ mờ nghe nói về việc bị phản thương mà chết, nhưng hắn không tin, làm gì có loại công pháp đó?
Lúc này hắn đang mong chờ dòng nước ập vào Vân Tiếu.
Đang chờ đợi cảnh Vân Tiếu bị dòng nước của hắn trùng kích cho tan xác.
Hắn vô cùng tự tin vào chiêu thức của mình, dưới chiêu này, không biết bao nhiêu kẻ địch đã bị tiêu diệt.
Lần này nhất định cũng thành công, dòng nước đã đụng vào Vân Tiếu rồi.
Lưu Nhị dường như đã thấy cảnh tượng Vân Tiếu bị dòng nước mạnh mẽ của mình làm cho tan xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận