Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút

Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút - Chương 313: Công pháp thời gian sử dụng mới hận ít (length: 8394)

"Vật này phải dùng thế nào đây?"
Vân Tiếu vuốt ve tấm bùa màu tím trong tay, sau một hồi tỉ mỉ tìm tòi, đầu óc mơ hồ của hắn, dù là truyền nguyên khí vào, hay là niệm thầm khẩu quyết, thì linh bảo truy tung phù vẫn cứ mềm oặt nằm trong lòng bàn tay, không có chút động tĩnh nào.
« Keng – túc chủ ngốc nghếch, chỉ cần dán linh bảo truy tung phù lên người là được rồi. » Nghe được lời nhắc nhở thân thiết từ hệ thống, Vân Tiếu giãn mày ra, chợt nhổ một ngụm nước bọt nói: "Cái thứ phù lục chết tiệt gì thế này, sao không thể làm cho nhân tính một chút, ta cầm trong tay không được sao?"
Sau khi lẩm bẩm, Vân Tiếu liền rất thuận tay dán linh bảo truy tung phù lên ót mình.
Chỉ trong chớp mắt, hắn cũng có chút hối hận, nhìn lá bùa cứ phấp phới theo gió mà hết sức chướng mắt trước mặt, trong lòng bỗng có một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua.
"Thật là tạo nghiệp mà!"
Giờ phút này Vân Tiếu, hận không thể chặt luôn bàn tay phải của mình, nhưng giờ không có đủ điểm đổi, đổi một cái bùa tìm bảo đã hết, hắn chỉ đành đội cái thứ như màn che trên đầu, ba bước hai hoảng theo chỉ dẫn của linh bảo truy tung phù, tiến về địa điểm tìm bảo của mình.
Khi Vân Tiếu quen với sự chỉ dẫn của linh bảo truy tung phù, đi theo hướng phù lục chỉ, Vân Tiếu rất nhanh đã ra khỏi hành lang đá ẩm ướt mờ mịt, đi đến một hang động có tiếng suối róc rách.
Tê tê.
Ngay khi Vân Tiếu bước vào hang động, mười mấy đôi mắt thú tỏa ra lục quang đồng loạt tập trung đến.
Cùng với tiếng lưỡi rắn rít lên liên hồi, Vân Tiếu kinh ngạc phát hiện, trên vách đá đầy Khô Đằng, mười mấy con linh mãng Hoa Ban to bằng cánh tay đang lẳng lặng quấn quanh trên cành mấy cây Khô Mộc.
Vèo.
Chớp mắt tiếp theo, mấy tiếng xé gió lao thẳng tới, Vân Tiếu mắt nhanh tay lẹ, thúc dục nguyên khí hùng hậu trong cơ thể, đột ngột vung đao chém xuống.
Đao khí cuồng bạo tàn phá bắn ra, hóa thành mấy đạo tàn ảnh, trực tiếp chém đám linh mãng Hoa Ban bắn tới thành mấy khúc, rồi thân thể vặn vẹo rơi xuống đất.
"Mấy con linh mãng tam giai, thấy Vân đại gia nhà ngươi không những không chạy, mà còn muốn phản sát, đây là muốn đợi bị ta băm thành tám mảnh à?"
Vân Tiếu nhếch miệng cười một tiếng, tay trái chậm rãi giơ lên, một ngọn lửa ngùn ngụt bùng lên trong lòng bàn tay, thắp sáng cả hang động mờ mịt.
"Liệt Thiên đao pháp."
Vân Tiếu đột ngột quát lớn một tiếng, hai tay nắm chặt cán đao, xoay người một cách tráng lệ, chém ra một đạo ánh đao không chút sai sót trong hư không.
Ánh đao mang theo uy lực hủy diệt, xé rách không khí phát ra tiếng nổ chói tai, linh mãng hoa văn trong hang không kịp phản ứng, thân thể đã hóa thành màn sương máu vây quanh rồi nổ tung.
"Ha ha, đánh xong thì nghỉ ngơi."
Vân Tiếu thở hổn hển, vì tạo dựng một khởi đầu tốt đẹp cho con đường tìm bảo của mình, Vân Tiếu có thể nói đã dốc hết sức cho một đao này, để biểu lộ quyết tâm tìm bảo của mình.
Nhưng điều khiến Vân Tiếu hết sức thất vọng là, khi hắn lật tung cả hang động lên rồi, ngoài vài cọng đuôi rắn đằng miễn cưỡng được xem là linh tài luyện đan, thì hang động ẩm ướt mờ mịt đã không còn thứ bảo bối nào đáng nói nữa.
Vân Tiếu cầm mấy cọng đuôi rắn đằng chó cũng không thèm ăn trên tay, vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn bốn vách đầy vết đao, nói: "Hoàng Cực bí cảnh? Chỉ thế thôi sao?"
"Linh bảo truy tung phù, ngươi không thể cố gắng hơn chút nữa à? Đây là bí cảnh của đại lão Hoàng Cực cảnh đấy, ngươi không tìm giúp ta được cái thần khí Thánh bảo gì thì ít ra cũng phải tìm được một bộ công pháp điển tịch ra dáng chứ?"
Vân Tiếu vứt mấy cọng đuôi rắn xuống đất, lẩm bẩm không biết nói gì.
Chỉ là, ngay lúc Vân Tiếu ném mấy cọng đuôi rắn trong tay ra, một đạo ánh sáng nguyên khí lóe lên rồi biến mất, cả cọng đuôi rắn đằng mà Vân Tiếu vừa nhặt cũng biến mất.
« Keng – cống hiến túc chủ thông qua linh bảo truy tung phù tìm kiếm đuôi rắn đằng, một loại linh tài phẩm Đạo Nhất, thấy rằng túc chủ định giá quá thấp, thu hồi vào hệ thống. »
« Keng – chúc mừng túc chủ kích hoạt nhiệm vụ thu hồi bí cảnh, đồng thời thưởng cho túc chủ 2000 điểm trao đổi hệ thống, có thể dùng trong cửa sổ trao đổi của hệ thống. » Vân Tiếu im lặng lắng nghe giọng nói nhắc nhở của hệ thống trong đầu, tâm trạng đang ỉu xìu bỗng chốc từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường.
"Hệ thống thu về, vậy chẳng phải là tất cả những thứ mình tìm được trong bí cảnh, đều có thể mang ra đổi lấy điểm trao đổi sao?"
Vân Tiếu tươi cười hớn hở, vừa nghĩ đến việc lập tức sẽ có một khoản thu nhập điểm trao đổi lớn, cả khuôn mặt đã muốn cười đến nở hoa.
"Hắc hắc, phát tài rồi, nhẹ nhàng thoải mái đã kiếm được điểm đổi của linh bảo truy tung phù rồi, xem ra mình phải tăng tốc nhịp điệu tìm bảo mới được, không thể để cho người khác chiếm tiện nghi!"
Vân Tiếu bước đi như bay, vài cái lóe lên bóng hình đã vọt ra ngoài, dựa theo hướng chỉ dẫn của linh bảo truy tung phù trước mắt, hướng đến địa điểm tìm bảo tiếp theo như bay.
Ào ào.
Đứng trên một sườn đồi gồ ghề, nghe tiếng nước chảy bên tai, Vân Tiếu thò đầu liếc nhìn đoạn cốc u ám như Thâm Uyên, cả trái tim đều như bị treo lên cổ họng.
Theo chỉ dẫn của linh bảo truy tung phù, Vân Tiếu vẻ mặt uể oải nhìn cỏ khô mọc lơ thơ trên vách đá bên kia sườn đồi, tim đã nguội lạnh một nửa.
Sau vài lần tìm bảo, lúc này Vân Tiếu mới phát hiện, nếu mình không hoàn thành chỉ dẫn mà linh bảo truy tung phù đưa ra, lấy được linh bảo theo chỉ dẫn, thì truy tung phù sẽ mất tác dụng tìm bảo, chỉ khi nào Vân Tiếu nhặt được bảo vật thì mới tiếp tục tìm kiếm một món bảo bối khác.
"Thật là tạo nghiệp mà, nếu không phải xót xa cho số điểm trao đổi khó khăn lắm mới kiếm được, thì ta đã muốn xé nát ngươi rồi!"
Vân Tiếu, một kẻ như Thần giữ của, sau khi mạnh mẽ vỗ vào linh bảo truy tung phù dán trên ót hai lần, thấy ánh sáng màu tím yếu ớt từ từ lan tỏa trên lá bùa, chiếu rọi vào một chiếc ngọc giản cổ điển trong khe đá trên vách núi, tim đều nảy lên mấy nhịp.
"Chẳng lẽ là ngọc giản công pháp mà đại lão Hoàng Cực cảnh để lại?"
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt của Vân Tiếu bỗng lóe lên những tia sáng tinh anh.
Lúc này hắn hệt như Lão Ưng bắt thỏ, bỏ quên mọi hiểm nguy, hai chân đã đạp mạnh xuống đất, phóng người nhảy về phía vách núi cao chót vót ở bờ bên kia của Thâm Uyên.
"Vân ảnh bộ."
Nguyên khí trong cơ thể Vân Tiếu gào thét, dưới chân lập tức xuất hiện hai cơn gió xoáy hội tụ.
Giờ phút này, cả người hắn như một con chim yến, nhẹ nhàng xẹt qua hơn trăm trượng giữa không trung, tốc độ về phía trước vẫn không giảm chút nào.
"Chuyện gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra?"
Vân Tiếu đột ngột mở to hai mắt, khi đã nhảy lên trên đỉnh sườn đồi, hắn chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nặng trịch, ngay cả vân ảnh bộ dưới chân cũng không chống đỡ nổi trọng lượng của bản thân nữa.
Cảm nhận thân thể đang chậm rãi rơi xuống, Vân Tiếu vốn dĩ có thể nhẹ nhàng đến được đỉnh núi bên kia, trong nháy mắt cảm thấy lòng như lửa đốt, nếu như rơi xuống đáy, chỉ sợ là dù tan xương nát thịt cũng không thể nào tả nổi cảnh tượng thảm khốc lúc đó!
"Xong rồi, xong rồi, con đường tìm bảo của mình mới bắt đầu, chẳng lẽ cứ như vậy mà chết sao?"
Thân thể bắt đầu rơi xuống cực nhanh, Vân Tiếu nhớ lại tất cả những công pháp điển tịch mà mình đã học cả đời, nhất thời lại phát hiện không có món nào có thể dùng đến.
Ong ong.
Ngay lúc Vân Tiếu muốn rơi vào tuyệt vọng, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên như tiếng trời trong đầu Vân Tiếu.
« Keng – « Vân ảnh bộ » cảm nhận được nguy cơ tử vong của túc chủ, đang tạm thời nước tới chân mới nhảy nâng cấp bản thân, tốc độ tu luyện *99999. »
« Keng – chúc mừng túc chủ, « Vân ảnh bộ » đã hoàn thành nâng cấp trong thời khắc nguy nan, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, túc chủ đã thành công lĩnh ngộ vân ảnh đạp hư bộ. »
Bạn cần đăng nhập để bình luận