Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút

Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút - Chương 287: Kỳ quái da thú (length: 7992)

Vân Tiếu chìm vào trầm tư, còn Hùng Thiên Bá lặng lẽ chờ một bên, cũng không quấy rầy suy nghĩ của Vân Tiếu. Đôi mắt sáng quắc, vẻ ngạo nghễ, nhìn mặt hồ nhỏ trước mặt.
Trên mặt hồ phẳng lặng như tờ, như có con cá lớn nhảy lên mặt nước, tạo nên từng gợn sóng trên mặt hồ bóng loáng như gương.
"Phanh" một tiếng, ánh mắt Hùng Thiên Bá sáng lên, chợt quay đầu nhìn Vân Tiếu đã hồi phục tinh thần từ trong trầm tư, nói: "Hình như ngươi vẫn không có linh binh nào vừa tay phải không?"
Đối diện với câu hỏi dò xét của Hùng Thiên Bá, Vân Tiếu ngượng ngùng, nhẹ gật đầu: "Ta luôn tu luyện phòng ngự công pháp, đúng là không có binh khí thuận tay."
"Thế thì không ổn, bên trong bí cảnh thành chủ nguy hiểm trùng trùng, sơ sẩy một chút sẽ mất mạng, huống chi muốn tranh đoạt tư cách vào bí cảnh từ tay đệ tử các tông môn lớn, không có linh binh vừa tay sẽ rất thiệt thòi."
Hùng Thiên Bá trầm giọng nói xong, mắt nhìn quanh, một luồng dao động nguyên khí khủng bố tỏa ra, sau khi thăm dò thấy trong phủ thành chủ không có gì khác thường, khóe miệng hắn nở nụ cười đắc ý.
"Ngươi nhớ mấy ngày trước ta từng nói, ở Vô Biên Thành xuất hiện một tên đạo tặc vô cùng ranh mãnh, không chỉ phủ thành chủ của ta mà ngay cả bảo khố của những tông môn hàng đầu có người canh giữ nghiêm ngặt, đều ra vào như chỗ không người."
Hùng Thiên Bá vừa nói, vừa từ từ nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chấm một cái vào giữa mặt hồ.
Trong lúc đó, một vệt hồng lưu nguyên khí hóa thành một chùm sáng nguyên khí chìm vào nước, mặt nước tĩnh lặng như bị ai chém một nhát, tách ra hai bên.
"Nói ra sợ Vân tiểu huynh đệ chê cười, lão phu nam chinh bắc chiến nhiều năm, quả thực thu thập không ít bảo bối, chúng không đặt ở trong bảo khố thành chủ, mà được lão phu dùng bí pháp, chôn giấu dưới mặt nước này."
Hùng Thiên Bá dương dương tự đắc, vừa nghĩ đến tên đạo tặc khiến Tà Nguyệt tông cũng đau đầu không thôi, lại chẳng làm gì được mình, trong lòng nghĩ thôi đã thấy thoải mái.
"Đi theo lão phu, ta dẫn ngươi đi xem bảo bối mà ta cất giữ hơn nửa đời, cũng chọn cho ngươi một món binh khí vừa tay."
Thân hình Hùng Thiên Bá từ từ bay lên, theo sát phía sau là Vân Tiếu. Hai người nhìn xuống mặt hồ từ trên cao, bên dưới là một cái hang động khổng lồ do sức người đào bới. Cả hai từ từ hạ xuống, cơ thể như va vào một màn chắn nguyên khí. Khi chạm vào trong nháy mắt, cả người đã xuyên qua và rơi vào cửa hang khổng lồ.
"Thế nào? Nếu không có ai dẫn đường, ai mà nghĩ ra dưới mặt hồ phủ thành chủ ta lại có một nơi tuân theo thiên địa đến vậy?"
Đi trên hành lang dài lát đá xanh, càng đi sâu vào trong, tầm mắt phía trước càng tối lại.
"Ong ong."
Nguyên khí hùng hồn trào ra trong lòng bàn tay Hùng Thiên Bá, sau đó rót vào nguyên linh thạch ở một bên vách đá, trong khoảnh khắc, vùng trời tối tăm ban đầu, như phồn tinh rực rỡ, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, xua tan toàn bộ bóng tối.
"Mấy viên đá phát sáng này là năm đó ta tìm thấy ở dãy núi Sương Mông, ta thấy chúng có thể phát sáng khi truyền vào nguyên khí dồi dào, nên nghĩ ra ý định khảm chúng lên vách đá."
Hùng Thiên Bá vừa cười vừa nói, sau đó đưa tay chỉ vào các kệ hàng trong hang động: "Hai hàng giữa là mấy quyển điển tịch công pháp, lão phu không có thời gian để ý tới nên chúng lộn xộn cả lên."
"Còn các kệ hàng khác, đều là những binh khí ta hoặc thu thập được hoặc đoạt được của người khác. Ngươi có thể tùy ý chọn trong số đó, ít nhất sẽ có thêm chút trợ giúp khi giao chiến với đệ tử các tông môn khác."
Trong mắt Hùng Thiên Bá hiện lên vẻ hồi ức sâu xa.
Nhìn những kệ hàng trước mặt và vô số linh binh sắc bén trên vách đá, nhất thời Vân Tiếu có cảm giác như đang ở trên chiến trường, sát khí xông thẳng vào mặt.
"Hô."
Trong một khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, hô hấp Vân Tiếu có chút dồn dập.
Phải biết Hùng Thiên Bá có thực lực ít nhất đạt tới Dung Nguyên cảnh đại viên mãn, mà những thứ được hắn xem trọng và cất giữ như trân bảo, e rằng chẳng có thứ nào một tên Tinh Nguyên cảnh nhỏ bé như mình có thể tùy tiện lấy được.
Dưới ánh mắt đầy tán thưởng của Hùng Thiên Bá, Vân Tiếu tiến lên, trước tiên bị những bộ công pháp điển tịch được bày la liệt hấp dẫn.
"Keng!"
Ngay khi Vân Tiếu tiện tay mở một bộ điển tịch công pháp cấp tám, một âm thanh tăng cấp thanh thúy yếu ớt vang lên trong não.
« Keng - Hệ thống kiểm tra Đạo Nhất bộ hiếm hoi tàn khuyết đao pháp » "Tàn khuyết đao pháp?"
Vân Tiếu khẽ giật mình. Những bộ điển tịch công pháp có thể khiến hệ thống thông báo đều làm Vân Tiếu nhất thời sinh hứng thú.
Tuy hệ thống không nói rõ bộ tàn khuyết đao pháp tên gì, ở đâu, nhưng Vân Tiếu không hề thất vọng mà ngược lại còn thấy phấn chấn.
"Nếu là đao pháp, thì chỉ cần tìm trong điển tịch những chỗ có chữ đao là được."
Ánh mắt Vân Tiếu quét qua các kệ sách tầng tầng lớp lớp, đối diện với mười mấy dãy, gần ngàn bộ điển tịch công pháp trước mắt, trong chốc lát hắn càng thấu hiểu thêm về nội tình của phủ thành chủ và Vô Biên Thành.
Phải biết Huyền Thiên tông của mình, tất cả điển tịch công pháp cộng lại cũng chỉ khoảng 200, một số công pháp cấp sáu còn bị tông môn coi như trân bảo.
Mà giờ phút này Vân Tiếu tùy tiện cầm một quyển lên cũng đã là công pháp cấp bảy. Nếu phủ thành chủ còn thế này, vậy thì tứ đại tông môn hàng đầu ngự trị trên phủ thành chủ còn có nội tình lớn đến mức nào nữa?
Nghĩ đến đây, Vân Tiếu không khỏi thở dài một tiếng, đến giờ phút này mới thực sự nhận ra, thế giới bên ngoài rộng lớn và đặc sắc biết bao.
"Liệt Thiên đao? Cái tên thật bá đạo, vậy mà không ghi cấp bậc công pháp."
Vân Tiếu lướt qua điển tịch Liệt Thiên đao, cặp mắt hắn sáng ngời. Đã chờ đợi từ lâu mà hệ thống vẫn không phản ứng, làm Vân Tiếu có chút thất vọng rồi trả lại chỗ cũ.
"Đồ ở đây ngươi cứ tùy tiện lấy, không cần khách khí với lão phu."
Hùng Thiên Bá đứng ở một bên từ xa như thấy Vân Tiếu có vẻ khó xử và do dự, liền thản nhiên lên tiếng.
"Lấy thêm hai bộ công pháp cũng được sao?"
Vân Tiếu vội quay người, mặt đầy ngượng ngùng hỏi.
"Chỉ cần ngươi lấy đi được, ngươi đem hết chỗ này đi cũng được."
Trên khuôn mặt Hùng Thiên Bá không hề có chút do dự nào, dù sao trong mắt ông, so với việc Vân Tiếu đã cứu tiểu tôn nữ nhà mình thì mấy quyển điển tịch công pháp này có là gì.
Sau khi cẩn thận cất bộ Liệt Thiên đao vào trong ngực, Vân Tiếu bước tới một hàng kệ sách phía dưới, nhưng sau khi Vân Tiếu đã lướt qua toàn bộ các điển tịch công pháp, hệ thống vẫn không hề động tĩnh, khiến Vân Tiếu ngày càng thêm khó hiểu.
"Chuyện gì thế? Ta đã lướt qua tất cả điển tịch đao pháp rồi mà, sao hệ thống không có phản ứng gì vậy?"
Vân Tiếu âm thầm suy nghĩ. Ngay lúc hắn cúi đầu đặt quyển Cửu Đoạn Trảm Vương Đao Pháp vào chỗ cũ, tấm da thú trải trên mặt đất dưới chân thu hút sự chú ý của Vân Tiếu.
Chỉ thấy da thú dưới chân có hai màu đen trắng, những sợi lông mềm mại dưới ánh tinh huy tỏa ra một vệt sáng huyền diệu, khiến mắt Vân Tiếu như mê ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận