Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút

Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút - Chương 437: Một kích cuối cùng (length: 7763)

"Đi!"
Lão nhân hướng về phía trong tầm tay chùm sáng thổi ra một hơi, chùm sáng tựa như cùng bồ công anh thổi tan ra, hóa thành vô số điểm sáng.
Mà mỗi một cái điểm sáng này nhìn kỹ bên dưới liền có thể phát hiện sự khủng bố thật sự của nó, không phải năng lượng gì hoặc là nguyên lực, rõ ràng là từng cái đầu người dữ tợn, hay hoặc là nói là từng linh hồn thể.
Vô số linh hồn thể kia nhận được lão nhân khống chế, phủ kín trời đất gào thét về phía "Vân Tiếu".
Leo lên thân thể "Vân Tiếu", cực kỳ giống dã thú đói khát nhiều ngày không có thức ăn, bắt đầu điên cuồng cắn xé "Vân Tiếu".
Vốn dĩ lão nhân căn bản không làm gì được thân thể "Vân Tiếu", bị loại linh hồn thể này gặm nhấm, đã xuất hiện không ít lỗ hổng, dù thân thể khổng lồ, việc bị gặm hết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mà những linh hồn thể kia sau khi ăn thân thể Vân Tiếu càng trở nên mạnh hơn, có linh hồn thể đã to như voi lớn, toàn thân cũng dần dần hóa đặc.
Chẳng mấy chốc, "Vân Tiếu" vốn to lớn như ngọn núi, hiện giờ đã thành một thân thể tàn khuyết, tứ chi gần như sắp bị gặm sạch, đầu đã bị ăn một nửa.
"Khặc khặc... Dù phòng ngự của ngươi lợi hại thế nào, sự gặm nhấm giữa các linh thể nguyên thủy nhất này là bất kỳ công pháp nào cũng Vô Pháp ngăn cản."
Lão nhân u ám cười nói, tiếp theo chỉ cần chờ những linh hồn thể này ăn sạch "Vân Tiếu", mình lại thu hồi linh hồn thể lại, đây lại là một đợt đại bổ.
Cảm giác tai họa bất ngờ mang đến may mắn khiến mặt lão nhân tươi rói, phảng phất thấy mình nghênh đón ánh mặt trời lần nữa và vẻ oai phong của mình.
Tương tự, ở ngoài tầm mắt của lão nhân, Vân Tiếu cũng nhìn thấy tất cả những gì phát sinh bên trong Linh Hải, một nụ cười thấu đáo từng bước xuất hiện trên mặt.
"Tiểu tử, ngươi còn quá trẻ."
Tất cả linh hồn thể đã được phóng thích đã gặm sạch "Vân Tiếu", mỗi linh hồn thể đều hóa đặc lên, hình thể so với trước kia lớn mạnh hơn không chỉ mấy lần.
Khi lão nhân lần nữa ép những linh hồn thể này lại với nhau, hình thành chùm sáng đã lớn đến mức gần như không nhỏ hơn so với hắn là bao.
"Tiểu tử, nếu ngươi đến làm tái thể cho ta, chẳng phải là càng tốt sao?"
Đáng tiếc ý tưởng của lão nhân cuối cùng đã thất bại, ngay từ lúc khảo nghiệm kia, hắn đã phát hiện thiên phú của Vân Tiếu, đáng tiếc không biết vì sao có một lực lượng thần bí cự tuyệt sự truyền thừa của hắn, tựa hồ ghét bỏ hắn.
Không để ý chuyện đã qua, lão nhân mặt mày rạng rỡ tươi cười đem chùm sáng càng thêm khổng lồ nuốt vào một hơi.
Trong nháy mắt, thân thể khổng lồ của lão nhân xuất hiện ảo giác kích thước lắc lư vài lần, tiếp theo năng lượng cuồn cuộn hình thành một cột sáng xuyên thiên địa điên cuồng quấy Linh Hải đến tối tăm mù mịt.
Hành động này không thể nghi ngờ tạo áp lực cực lớn đối với Ninh Yên Nhi, bản thể nàng đang ngồi xếp bằng thu lại tâm thần, lúc này khóe miệng một vệt máu tươi đỏ hồng chảy ra, có vẻ hết sức nổi bật.
"Già rồi, nữ oa oa, cái phiền phức này giải quyết xong, ngươi có phải nên ngoan ngoãn nhường lại?" Thân ảnh khổng lồ của lão nhân dao động một hồi, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến về kích thước bình thường.
Một bước chân trời, trực tiếp xuất hiện trong nháy mắt trước mặt linh hồn thể của Ninh Yên Nhi.
"Ta..."
Ninh Yên Nhi đâu có trải qua loại chuyện này, cho dù có Vân Tiếu khuyến khích, lúc này cũng hoảng hốt vô cùng.
Căn bản không cho Ninh Yên Nhi có cơ hội nói, mặt lão nhân vốn dĩ tươi cười đột nhiên trở nên dữ tợn tà ác, một đôi con ngươi âm lãnh chăm chăm nhìn Ninh Yên Nhi đến hai chân phát run, trong lòng nổi da gà.
Một bàn tay khô cằn, lão luyện như ưng trảo, chụp lấy đỉnh đầu của Ninh Yên Nhi, từ bàn tay này tỏa ra từng đợt hắc khí âm u, thối rữa.
"Hút linh hồn ngươi ra, thân thể này sẽ là của ta."
Lão nhân nghĩ đến đoạn cuối, không kìm được cười lớn càn rỡ, khoảnh khắc này hắn đã chờ vô số năm tháng.
Đau đớn kịch liệt truyền đến từ trán, Ninh Yên Nhi bất kể bản thể hay linh hồn đều chịu phải chấn động dữ dội, cả khuôn mặt đều vặn vẹo vì đau đớn, máu tươi từng chút chảy ra từ miệng mũi, trong phút chốc sẽ thành một người đẫm máu đáng thương.
"Lão già, ngươi cao hứng quá sớm."
Một đạo âm thanh nhỏ không thể nghe đột nhiên vang lên, âm thanh đó phát ra từ trong bụng lão nhân, không đúng, nói chính xác là từ mỗi chỗ trên thân thể lão nhân truyền ra.
Mà hắn không thể quen thuộc hơn với âm thanh này, chính là âm thanh của Vân Tiếu mà hắn vừa tiêu diệt ban nãy.
"Tiểu tử, ngươi vẫn chưa chết?" Sự kinh hãi khiến lão nhân lập tức dừng động tác trên tay lại.
Sự kinh ngạc của lão nhân không kéo dài bao lâu, hành động của Vân Tiếu liền cho hắn thấy sự thật.
Ục ục ục ục như nước sôi sùng sục, thân thể lão nhân bắt đầu xuất hiện biến hóa quỷ dị, ục ục không ngừng nổi bong bóng nước lên.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, cái gọi là bong bóng nước đó căn bản không phải nước, mà là từng linh hồn thể đang cố gắng ló mình ra ngoài.
Dáng vẻ đó tựa hồ gặp phải chuyện gì đáng sợ, muốn trốn thoát từ bên trong.
Ninh Yên Nhi thấy lão nhân trước mặt biến đổi quỷ dị, thừa dịp lão nhân không để ý vội vàng lùi lại phía sau vài bước, tránh xa đối phương.
"A! ! Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?"
Trên thân không ngừng có linh hồn thể giãy giụa va chạm vào thân thể hắn, toàn bộ linh hồn đều gặp phải trọng thương, đến nỗi lục phủ ngũ tạng, tứ chi, bách hài đều đang phải chịu sự thống khổ như bị đá ngàn cân đập vào người.
Nếu loại lực lượng này đặt lên bản thể của hắn thì không tính là gì, nhưng linh hồn không thể so với thực thể, đó là sự tồn tại cực kỳ yếu ớt, một chút tổn thương nhỏ cũng sẽ cảm nhận gấp bội.
"Muốn nuốt trọn ta, không trả chút giá thì sao có thể chứ?"
Tiếng nói trong trẻo của Vân Tiếu vang lên.
Lúc này một đạo bạch quang xuất hiện từ đan điền của lão nhân, dần dần ánh sáng càng lúc càng mạnh, cuối cùng bao phủ toàn bộ thân hình.
Trong ánh hào quang chiếu rọi, các linh hồn thể vừa bị cắn nuốt bắt đầu điên cuồng hơn, muốn thoát ra, thậm chí đã có không ít linh hồn thể thoát ra, dừng lại trong giây lát trên không trung rồi hướng ra Linh Hải mà đi.
Càng lúc càng nhiều, không ngừng có linh hồn thể đi ra.
Thái Sơ chi lực áp chế mọi vật tồn tại trên thế gian, lão nhân này tuy lợi hại, nhưng lại bị khắc chế, căn bản không phát huy được thực lực thật sự, chỉ có thể mặc cho các linh hồn thể từng cái từng cái thoát khỏi thân thể hắn.
Mà bản chất vốn là linh hồn của hắn cũng dần trở nên hư ảo.
Vân Tiếu cười nhẹ liên tục trong trận pháp Phá Ma của Thái Sơ, hết thảy mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Nếu sức mạnh linh hồn hóa thành cự nhân cũng không thể thoải mái đánh bại lão nhân, vậy kéo dài cũng không phải biện pháp, chi bằng đánh cược một phen, dùng pháp tắc Thái Sơ bảo vệ sức mạnh linh hồn, để lão nhân thôn phệ.
Rồi từ bên trong phá vỡ phòng ngự của lão nhân.
Không lâu sau, thân thể lão nhân đã hư ảo đến gần như trong suốt, nhưng vẫn có sinh mệnh lực mạnh mẽ, lúc này nếu không mau chóng nắm bắt, e sợ sinh biến cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận