Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút

Mông Còn Chưa Nóng Lại Phi Thăng, Hệ Thống Cầu Ngươi Thăng Chậm Một Chút - Chương 43: Đời ta liền chưa thấy qua như vậy mất trí nắm đấm (length: 8766)

"Tìm người, vẫn là dãy núi Thiên Phủ, tìm ai vậy?"
Vân Tiếu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hắn ở dãy núi Thiên Phủ lâu như vậy, cũng không thấy một ai...
Đương nhiên, ngoại trừ cô thiếu nữ kia.
Vân Tiếu nhíu mày, "Có phải là cô thiếu nữ đó không?"
Kiếm Vô Ngân lắc đầu, "Chuyện khác ta không rõ lắm, chỉ biết là một người đàn ông."
Đàn ông à...
Vậy thì không phải cô thiếu nữ kia rồi.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, dãy núi Thiên Phủ rộng lớn bao nhiêu chứ, hắn không thấy ai khác, cũng không có nghĩa là không có ai.
Tất Khúc Hồng ở một bên nói thêm: "Dù sao cũng là tông chủ hạ lệnh, rất khẩn cấp. Nói là cứ vào núi tìm là được rồi, ai cứu được cũng được."
"Hơn nữa còn có phần thưởng lớn, tìm được người, thưởng công pháp ngũ giai."
"Ngũ giai?"
Mắt Vân Tiếu sáng lên, "Vậy ta có thể đi tìm không?"
"Cái này... Vân ca phải hỏi trưởng lão Lâm Phong một chút." Tất Khúc Hồng khó xử nói, "Lệnh chỉ nói đệ tử Thiên bảng cùng người chấp pháp đội vào núi tìm người."
"Chờ ta, ta đi hỏi trưởng lão Lâm Phong ngay đây."
Vân Tiếu như làn khói biến mất.
Rất nhanh, hắn đã đến Tàng Thư các, nơi trưởng lão Lâm Phong ở.
Nói cho trưởng lão Lâm Phong chuyện mình muốn vào núi tìm người.
Trưởng lão Lâm Phong gật đầu, cười nói: "Ngươi muốn đi thì cứ đi thôi."
"Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, đi vào nhất định phải cẩn thận, theo sát những đệ tử khác, dù sao dãy núi Thiên Phủ rất nguy hiểm, không ít yêu thú cảnh giới Võ Giả lui tới, cho dù lúc trước ngươi có thể xông qua Bàn Long 49 tầng, nhưng cũng chỉ chứng minh tiềm lực của ngươi, không có nghĩa là hiện tại ngươi đã có thực lực của cảnh giới Võ Giả."
"Đừng để đến lúc không tìm được người mà còn tự mình gặp nạn."
"Hắc hắc, yên tâm đi!"
Vân Tiếu tươi cười, cực nhanh chạy đi.
Kiếm Vô Ngân và Tất Khúc Hồng đang chờ ở chỗ cũ thấy Vân Tiếu đã về, mặt đầy hưng phấn.
"Đi thôi, vào núi tìm người."
Vân Tiếu phất tay, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng dẫn Kiếm Vô Ngân và Tất Khúc Hồng đi về phía dãy núi Thiên Phủ.
Trong lòng Vân Tiếu tràn đầy mong đợi, nghĩ đến công pháp ngũ giai đang vẫy gọi mình.
Thế là.
Hai ngày thời gian trôi qua trong nháy mắt.
Vân Tiếu đã theo bọn họ ở dãy núi Thiên Phủ, tìm ròng rã hai ngày!
Mẹ kiếp đừng nói người, ngay cả cọng lông cũng không thấy.
Hắn chống nạnh đứng giữa núi, có chút nổi giận, "Rốt cuộc các ngươi tìm ai vậy?"
"Thì là không biết..." Thấy sắc mặt Vân Tiếu không tốt, Kiếm Vô Ngân dè dặt trả lời, "Không có thông tin gì."
"Chỉ nói là một người... Một người đàn ông... Một người đàn ông trẻ tuổi, nói là ở vùng ngoài này."
Mặt Vân Tiếu xạm lại.
"Vậy thì quá không đáng tin cậy, không có tin tức gì, đi tìm người trong núi lớn thế này."
Hắn vừa nói, vừa thở dài.
Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, ngoài lãng phí thời gian ra thì sợ là chẳng tìm được gì cả.
Cái gì cũng không biết, hại hắn uổng công hai ngày trên núi.
"Có Vân ca ở đây, nhất định chúng ta sẽ tìm được." Tất Khúc Hồng phấn khởi nói.
Kiếm Vô Ngân cũng gật đầu liên tục, "Đúng vậy, chỉ cần Vân ca ở đây, chúng ta tìm được chỉ là vấn đề thời gian!"
Hai người này dường như chắc chắn rằng chỉ cần có Vân Tiếu thì mọi chuyện đều rất đơn giản.
Vân Tiếu nhìn hai người, im lặng thở dài.
Bọn họ lấy đâu ra sự tự tin đó vậy...
"Được rồi, ta không tìm nữa." Vân Tiếu nói, "Các ngươi tự đi tìm đi."
"Ta thấy cứ tiếp tục vậy thì có tìm được cũng chỉ là cọng lông thôi."
Hắn không muốn tốn thời gian ở đây nữa.
Đúng lúc này, ngọc giản truyền âm của Kiếm Vô Ngân phát ra tiếng.
Hắn cầm ngọc giản lên, nói chuyện một hồi, rồi nói với Vân Tiếu: "Vân ca, tông chủ bọn họ phát hiện vết tích ở đỉnh núi, hay là chúng ta đến đó xem sao?"
"Vết tích gì?"
Vân Tiếu suy nghĩ một chút, hỏi.
Dù sao tìm được người thì sẽ có công pháp ngũ giai.
Kiếm Vô Ngân lắc đầu, "Không rõ lắm..."
"Lại không biết." Vân Tiếu cạn lời nhìn trời.
Công pháp ngũ giai cũng không giữ được hắn.
"Thôi vậy." Vân Tiếu khoát tay, "Các ngươi tự đi xem đi, ta xuống núi đây."
Trong lòng không khỏi oán thầm, lãng phí của hắn hai ngày trời. Biết vậy đã không tới rồi.
Hắn không nên bị cái công pháp ngũ giai kia che mờ mắt!
Còn không bằng ở lại tông môn tắm nắng vuốt mèo.
Kiếm Vô Ngân và Tất Khúc Hồng thấy Vân Tiếu không có hứng thú, cũng không nói gì thêm.
Hai người tiễn Vân Tiếu xuống núi, rồi vội vã đi lên đỉnh núi.
Khi bọn họ đến nơi thì đã có một đám đông tụ tập ở đó.
Cành cây gãy rạp đầy đất, mấy cây đại thụ bị đốn ngang đổ ngổn ngang, khung cảnh lộn xộn.
Giữa mớ bừa bộn đó là xác của Thỉ Thư tinh nằm la liệt trên đất.
Không khó để thấy nơi này không lâu trước đó đã trải qua một trận chiến kịch liệt.
Tông chủ Hồng Ung và mấy vị trưởng lão đang đứng kiểm tra, một đám đệ tử Thiên bảng và chấp pháp đội ở một bên kinh ngạc không thôi, bàn tán xôn xao.
Kiếm Vô Ngân và Tất Khúc Hồng cũng trố mắt nhìn.
Phải biết rằng, Thỉ Thư tinh ở dãy núi Thiên Phủ là động vật sống bầy đàn, con đầu đàn ít nhất cũng phải là cảnh giới Khí Võ.
Mà lúc này trong xác Thỉ Thư tinh, lại có đến bảy tám con cảnh giới Khí Võ.
Hơn nữa con cao nhất còn là cảnh giới Võ Giả viên mãn.
Thế mà lại bị đồ sát hết sạch, vậy người ra tay ít nhất phải là cao thủ cảnh giới Nguyên Võ!
Một đám đệ tử cảnh giới Khí Võ như bọn họ chạy đến dãy núi Thiên Phủ để cứu một cao thủ ít nhất cũng ở cảnh giới Nguyên Võ...
Nghĩ cũng thấy buồn cười.
Cùng lúc đó, bên cạnh tông chủ Hồng Ung có một cô thiếu nữ rất xinh đẹp, mặt đầy lo lắng.
"Phụ thân, rốt cuộc là sao?" Thiếu nữ lo lắng hỏi, "Có tin tức gì của hắn không?"
Hồng Ung kiểm tra một hồi rồi đứng dậy.
Thần sắc cũng thả lỏng.
"Châu nhi, đừng lo lắng." Ông ôn hòa nói với thiếu nữ, "Có lẽ hắn đã được người cứu đi rồi."
Vẻ lo lắng của thiếu nữ tan biến, "Thật sao?!"
"Nhìn sơ qua thì có lẽ là vậy." Hồng Ung nói.
"Tuyệt vời!" Thiếu nữ vỗ tay nói, "Vậy cha, có biết ai cứu hắn không?"
"Cái này..." Mặt Hồng Ung khó xử lắc đầu, "Không thấy rõ."
Dứt lời, thấy cô gái thất vọng tràn trề.
Hồng Ung liền nói tiếp: "Bất quá người này rất mạnh, rất rất mạnh, con xem cái đầu con dã trư này này."
Ông chỉ vào đầu con Thỉ Thư tinh.
"Nhìn đi, một đấm này, thật sự quá khủng bố!"
"Cha sống từng này tuổi chưa thấy cú đấm nào mất trí như thế, lại còn lớn như thế, đúng là to hơn cả bao cát."
Thiếu nữ nghe vậy, nghĩ ngợi một chút, "Người cứu hắn mạnh vậy, chắc chắn là hắn không sao chứ?"
"Chắc là sống sót." Hồng Ung nói.
Thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không biết Hàn Kim Luân hiện tại đang ở đâu.
Nhưng ít ra biết hắn còn sống là đủ rồi.
"Nếu được cứu đi, chúng ta cũng không cần phải tìm nữa." Hồng Ung nói, "Tất cả về thôi."
Đám đệ tử rối rít theo tiếng rời đi.
Kiếm Vô Ngân và Tất Khúc Hồng thì mặt đầy thất vọng quay người đi.
Vốn tưởng bên này có manh mối gì đó, có thể giúp bọn họ tìm được người.
Như vậy sẽ có cơ hội nhận công pháp ngũ giai.
Nào ngờ người đó trực tiếp bị cao thủ khác cứu đi rồi.
Nói cách khác, hai ngày nay coi như là uổng phí.
"Vẫn là Vân ca có dự kiến trước, biết không tìm được người này." Tất Khúc Hồng bực bội nói.
"Vân ca tự nhiên là nhìn xa trông rộng, sao hai người ta có thể sánh bằng." Kiếm Vô Ngân nói, cũng lắc đầu.
Lãng phí hai ngày trời, còn không bằng ở tông môn tu luyện Thiên Địa Quyết.
"Biết vậy lúc nãy bọn mình cũng nên về cùng Vân ca."
Hai người bất mãn lầm bầm hướng về tông môn đi.
Rất nhanh, Tất Khúc Hồng và Kiếm Vô Ngân trở về tông môn.
Vừa về tới tông môn liền đi báo tin cho Vân Tiếu.
Vân Tiếu thấy hai người đã về, nhíu mày hỏi: "Về nhanh vậy? Tìm được người chưa?"
Hắn vừa về đến tông môn thì hai người này cũng về.
Kiếm Vô Ngân và Tất Khúc Hồng đều lắc đầu, mặt ủ rũ cúi gằm.
"Nói là người kia đã bị cao thủ khác cứu đi rồi."
Thảo.
Vân Tiếu trừng mắt.
Chuyện ngu ngốc gì vậy chứ, lãng phí hết của mình hai ngày.
Cái tên được cứu kia nhìn cũng thấy ngu ngốc, không có gì tự nhiên chạy lên dãy núi Thiên Phủ làm gì, còn bắt người ta phải đi tìm.
Cay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận