Mở Cửa Hàng Tạp Hóa Giá Rẻ Tôi Phát Tài
Chương 68
Nào ngờ, Tiền bà bà nói: "Không có vậy là đúng rồi, đây chính là khóa lại thành công. Con trai, ngươi thử nghĩ xem muốn xoay trái, xoay phải, tiến lên xem sao."
Tiền Hạo bất đắc dĩ phối hợp.
Tiếp đó, hắn tiến vào một lĩnh vực thần kỳ.
Trong đầu vừa định rẽ phải, xe lăn liền theo đó rẽ phải; trong đầu vừa nghĩ đến cửa phòng bệnh, xe lăn liền hướng phía đó mà đi; trong đầu tưởng tượng quay đầu về sau, xe lăn liền lùi lại.
Phương hướng, tốc độ, góc độ, hết thảy đều được thực hiện theo hình thức tốt nhất mà hắn dự đoán, giống như xe lăn thay thế đôi chân hắn để di chuyển.
Tiền Hạo nghe người bệnh chung phòng mới chuyển đến giường bệnh sát vách kể, đối phương vừa mở xe lăn điện, nhìn thì điều khiển có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế rất khó chịu, xe lăn cứ lệch bên này lệch bên kia mà di chuyển, ít nhất phải mất một tuần mới có thể lái tốt được.
Mà bây giờ, hắn vừa mở xe lăn đã lái rất mượt.
Điều quan trọng nhất là, thực sự có thể điều khiển bằng ý nghĩ!
Tiền bà bà nhìn con trai ngồi trên xe lăn di chuyển, nhìn hắn dần lộ ra ánh mắt mừng rỡ lại tự do, hốc mắt bà đều có chút ướt.
Bà cao hứng nói: "Ta đã nói lão bản sẽ không lừa người mà, thực sự chỉ cần dùng đầu óc là có thể điều khiển xe lăn."
Tiền Hạo cũng không nhịn được gật đầu: "Sản phẩm của Chanh Bài quả thực thần kỳ." Hắn đến nay chưa từng nghe nói qua công ty nào nghiên cứu phát minh ra sản phẩm điều khiển bằng ý nghĩ, cho dù là ô tô không người lái, đó cũng chỉ là trí tuệ nhân tạo điều khiển, khoa học kỹ thuật không có cách nào hoàn toàn lý giải tư tưởng của con người, tiếp nhận khống chế, vậy mà chiếc xe lăn này lại làm được.
Hắn vui mừng, thực sự tùy tâm sở dục điều khiển xe lăn đi một vòng trong phòng bệnh, bất luận góc độ chật hẹp nào cũng không va chạm đến cuối giường, góc bàn, nói là lão tài xế cũng không hề quá đáng, hơn nữa còn chẳng thấy mệt mỏi chút nào.
Tiền bà bà cười nói: "Thôi được rồi, bình tĩnh một chút, ta xem qua sách hướng dẫn trước đã, còn có rất nhiều công năng khác nữa."
Hai mẹ con cùng nhau xem sách hướng dẫn, chủ yếu là Tiền bà bà giơ lên để trước mắt con trai rồi vừa đọc, Tiền Hạo vừa nhìn vừa nghe, lại vừa điều khiển.
Theo từng mệnh lệnh phát ra trong đầu, thậm chí không cần mệnh lệnh rõ ràng, chỉ cần có ý nghĩ tương tự, xe lăn liền sẽ tùy theo tiến vào trạng thái tương ứng.
Với công năng thích ứng với cơ thể, đệm, lưng tựa, đầu chống đỡ của xe lăn đều có thể căn cứ thể trạng người sử dụng để tiến hành tự động điều chỉnh, vì người sử dụng cung cấp trải nghiệm thoải mái dễ chịu, đồng thời có tác dụng chống đỡ, phòng ngừa cột sống bị cong sang một bên và cổ bị rủ xuống.
Khi nằm xuống, tấm đạp chân của xe lăn có thể nâng cao, từ đệm kia dọc theo mềm mại chống đỡ, đồng thời chỗ tựa lưng hạ xuống, biến thành một chiếc giường xe lăn, thuận tiện cho người sử dụng ngồi lâu có thể nằm thẳng nghỉ ngơi.
Xoa bóp: Đệm, lưng tựa và chỗ bàn chân của xe lăn có thể chuyển đổi thành hình thức xoa bóp, thông qua cảm giác đè ép của hạt tròn, giúp người sử dụng thư giãn cơ bắp, phòng ngừa bị teo cơ.
Lệch vị trí: Xe lăn có thể căn cứ độ cao nơi người sử dụng muốn di chuyển đến, mà điều chỉnh độ cao của mặt ghế ngồi cho thích hợp để đạt tới cân bằng, lúc này chỉ cần có một chút ngoại lực hỗ trợ, liền có thể di chuyển qua.
Tiền bà bà vui tươi hớn hở cười nói: "Chiếc xe lăn này tốt, như vậy ta ôm ngươi di chuyển cũng dễ dàng, không cần phải mời hộ công nữa, tiết kiệm được chút tiền mua thêm thịt ngon, thức ăn ngon cho ngươi bồi bổ." Từ khi con trai bị bệnh, bà vẫn tăng cường rèn luyện, tranh thủ có ngày có thể ôm được con trai, còn đi theo hộ công học qua động tác ôm người.
Vừa rồi hai mẹ con thí nghiệm qua, quả thật có thể dùng bánh xe phụ của ghế để di chuyển đến trên giường, cũng có thể từ trên giường di chuyển trở lại xe lăn, Tiền Hạo gật gật đầu: "Tốt, mẹ cũng phải bồi bổ nhiều vào."
Tiền Hạo khởi động hình thức xoa bóp của xe lăn, trong sách hướng dẫn nói xe lăn có thể cảm ứng được cảm xúc và khả năng chịu đựng của người sử dụng để cung cấp cường độ thích hợp nhất, quả thực rất dễ chịu.
Hắn và mẹ thương lượng, đợi thêm mấy ngày nữa, khi quyết toán tiền lương cả tháng của hộ công, sẽ cho người đó nghỉ việc.
Buổi chiều này vui vẻ chưa từng có, Tiền Hạo thậm chí không muốn về nằm trên giường bệnh, trực tiếp điều chỉnh xe lăn thành hình thức nằm thẳng để nghỉ trưa, còn Tiền bà bà thì tranh thủ lúc y tá kiểm tra phòng xong sẽ không trở lại nữa, mà lên giường bệnh nghỉ trưa.
Giường cho người nhà bệnh nhân thực sự rất khó chịu, trên giường bệnh bà cũng nghỉ ngơi tốt hơn.
Nghỉ trưa xong, Tiền bà bà nói: "Trước đó có mua một chiếc xe lăn tay ở khoa phục hồi chức năng, ta phải đi nói với họ hủy mới được."
Tiền Hạo: "Mẹ, con đi cùng mẹ." Ngồi trên xe lăn có thể tự do di chuyển đến nơi mình muốn, hắn không kịp chờ đợi muốn ra ngoài xem.
"Được thôi, chúng ta cùng đi." Tiền bà bà nghe cũng vui mừng, con trai từ khi bị thương cơ bản đều ở trong phòng bệnh, ngoại trừ làm kiểm tra và chuyển viện, rất ít khi ra ngoài. Nay hắn nguyện ý tự mình đi ra ngoài, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Buổi chiều, những bệnh nhân và người nhà đến giờ làm các bài tập khôi phục vận động đều đã xuống lầu hai, lầu ba, trong khu vực bệnh rất yên tĩnh, chỉ có y tá trực ban ở lại.
Hai mẹ con Tiền Hạo vừa ra ngoài liền nhận được lời chào hỏi.
"Tiền Hạo ra ngoài rồi à? A, xe lăn của cháu không cần dùng tay điều khiển sao?" Y tá ở khá xa, ban đầu còn tưởng rằng mẹ Tiền Hạo ở phía sau đẩy xe lăn, đợi đối phương đến gần mới phát hiện, tay mẹ Tiền Hạo căn bản không hề chạm vào xe lăn, mà Tiền Hạo lại không còn hơi sức để thao tác xe lăn điện, nhưng xe lăn lại vững vàng di chuyển tới.
Tiền bà bà kiêu ngạo nói: "Đây là xe lăn điều khiển bằng ý nghĩ, Tiền Hạo trong đầu muốn đi đâu, xe lăn này liền có thể đi tới đó."
Đối mặt ánh mắt không tin của y tá, Tiền Hạo liền trực tiếp biểu diễn tại chỗ một màn chín rẽ mười tám ngoặt, có thể nói người thao tác xe lăn điện chưa chắc có thể linh hoạt như vậy.
Y tá ngạc nhiên: "Giỏi thật, có xe lăn này, bệnh nhân bị liệt ở cổ cũng có thể tự do di chuyển." Cô chỉ cho rằng đây là loại xe lăn công nghệ cao mới ra trong nước, hiếu kỳ hỏi: "Xe lăn điều khiển bằng ý nghĩ này đắt lắm phải không?"
Tiền bà bà qua lời phổ cập kiến thức của con trai, cũng dần dần ý thức được mình nhặt được món hời lớn: "Loại này bình thường mà nói rất đắt, nhưng ở cửa hàng giá rẻ chỗ nhà ta đang làm từ thiện, bán đồ vật đều rất rẻ, chiếc xe lăn này chỉ có hai nghìn tệ, ta cũng là trùng hợp mua được."
Bà nhịn không được lải nhải cùng y tá, y tá càng nghe càng quen: "Không phải là cửa hàng giá rẻ thần kỳ ở khu dân cư Hạnh Phúc đó chứ?" Cô cũng là người thích lướt mạng, còn cố ý chạy tới cửa hàng giá rẻ xếp hàng mua bột đậu tương không đường.
Tiền bà bà giống như tìm được tri âm: "A đúng đúng đúng, chính là nhà này, hôm nay ta còn mua cho Tiền Hạo một lọ chanh đường phèn chưng lê trị ho của Chanh Bài, vừa cho nó uống xong, cả người đều không còn ho nữa."
Y tá lập tức ghen tị, người có thể ở tại khu dân cư Hạnh Phúc đều đáng giá để ghen tị. Cô cũng biết tình huống của Tiền Hạo: "Ho khan có thể dịu đi là tốt rồi."
Tiền Hạo bất đắc dĩ phối hợp.
Tiếp đó, hắn tiến vào một lĩnh vực thần kỳ.
Trong đầu vừa định rẽ phải, xe lăn liền theo đó rẽ phải; trong đầu vừa nghĩ đến cửa phòng bệnh, xe lăn liền hướng phía đó mà đi; trong đầu tưởng tượng quay đầu về sau, xe lăn liền lùi lại.
Phương hướng, tốc độ, góc độ, hết thảy đều được thực hiện theo hình thức tốt nhất mà hắn dự đoán, giống như xe lăn thay thế đôi chân hắn để di chuyển.
Tiền Hạo nghe người bệnh chung phòng mới chuyển đến giường bệnh sát vách kể, đối phương vừa mở xe lăn điện, nhìn thì điều khiển có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế rất khó chịu, xe lăn cứ lệch bên này lệch bên kia mà di chuyển, ít nhất phải mất một tuần mới có thể lái tốt được.
Mà bây giờ, hắn vừa mở xe lăn đã lái rất mượt.
Điều quan trọng nhất là, thực sự có thể điều khiển bằng ý nghĩ!
Tiền bà bà nhìn con trai ngồi trên xe lăn di chuyển, nhìn hắn dần lộ ra ánh mắt mừng rỡ lại tự do, hốc mắt bà đều có chút ướt.
Bà cao hứng nói: "Ta đã nói lão bản sẽ không lừa người mà, thực sự chỉ cần dùng đầu óc là có thể điều khiển xe lăn."
Tiền Hạo cũng không nhịn được gật đầu: "Sản phẩm của Chanh Bài quả thực thần kỳ." Hắn đến nay chưa từng nghe nói qua công ty nào nghiên cứu phát minh ra sản phẩm điều khiển bằng ý nghĩ, cho dù là ô tô không người lái, đó cũng chỉ là trí tuệ nhân tạo điều khiển, khoa học kỹ thuật không có cách nào hoàn toàn lý giải tư tưởng của con người, tiếp nhận khống chế, vậy mà chiếc xe lăn này lại làm được.
Hắn vui mừng, thực sự tùy tâm sở dục điều khiển xe lăn đi một vòng trong phòng bệnh, bất luận góc độ chật hẹp nào cũng không va chạm đến cuối giường, góc bàn, nói là lão tài xế cũng không hề quá đáng, hơn nữa còn chẳng thấy mệt mỏi chút nào.
Tiền bà bà cười nói: "Thôi được rồi, bình tĩnh một chút, ta xem qua sách hướng dẫn trước đã, còn có rất nhiều công năng khác nữa."
Hai mẹ con cùng nhau xem sách hướng dẫn, chủ yếu là Tiền bà bà giơ lên để trước mắt con trai rồi vừa đọc, Tiền Hạo vừa nhìn vừa nghe, lại vừa điều khiển.
Theo từng mệnh lệnh phát ra trong đầu, thậm chí không cần mệnh lệnh rõ ràng, chỉ cần có ý nghĩ tương tự, xe lăn liền sẽ tùy theo tiến vào trạng thái tương ứng.
Với công năng thích ứng với cơ thể, đệm, lưng tựa, đầu chống đỡ của xe lăn đều có thể căn cứ thể trạng người sử dụng để tiến hành tự động điều chỉnh, vì người sử dụng cung cấp trải nghiệm thoải mái dễ chịu, đồng thời có tác dụng chống đỡ, phòng ngừa cột sống bị cong sang một bên và cổ bị rủ xuống.
Khi nằm xuống, tấm đạp chân của xe lăn có thể nâng cao, từ đệm kia dọc theo mềm mại chống đỡ, đồng thời chỗ tựa lưng hạ xuống, biến thành một chiếc giường xe lăn, thuận tiện cho người sử dụng ngồi lâu có thể nằm thẳng nghỉ ngơi.
Xoa bóp: Đệm, lưng tựa và chỗ bàn chân của xe lăn có thể chuyển đổi thành hình thức xoa bóp, thông qua cảm giác đè ép của hạt tròn, giúp người sử dụng thư giãn cơ bắp, phòng ngừa bị teo cơ.
Lệch vị trí: Xe lăn có thể căn cứ độ cao nơi người sử dụng muốn di chuyển đến, mà điều chỉnh độ cao của mặt ghế ngồi cho thích hợp để đạt tới cân bằng, lúc này chỉ cần có một chút ngoại lực hỗ trợ, liền có thể di chuyển qua.
Tiền bà bà vui tươi hớn hở cười nói: "Chiếc xe lăn này tốt, như vậy ta ôm ngươi di chuyển cũng dễ dàng, không cần phải mời hộ công nữa, tiết kiệm được chút tiền mua thêm thịt ngon, thức ăn ngon cho ngươi bồi bổ." Từ khi con trai bị bệnh, bà vẫn tăng cường rèn luyện, tranh thủ có ngày có thể ôm được con trai, còn đi theo hộ công học qua động tác ôm người.
Vừa rồi hai mẹ con thí nghiệm qua, quả thật có thể dùng bánh xe phụ của ghế để di chuyển đến trên giường, cũng có thể từ trên giường di chuyển trở lại xe lăn, Tiền Hạo gật gật đầu: "Tốt, mẹ cũng phải bồi bổ nhiều vào."
Tiền Hạo khởi động hình thức xoa bóp của xe lăn, trong sách hướng dẫn nói xe lăn có thể cảm ứng được cảm xúc và khả năng chịu đựng của người sử dụng để cung cấp cường độ thích hợp nhất, quả thực rất dễ chịu.
Hắn và mẹ thương lượng, đợi thêm mấy ngày nữa, khi quyết toán tiền lương cả tháng của hộ công, sẽ cho người đó nghỉ việc.
Buổi chiều này vui vẻ chưa từng có, Tiền Hạo thậm chí không muốn về nằm trên giường bệnh, trực tiếp điều chỉnh xe lăn thành hình thức nằm thẳng để nghỉ trưa, còn Tiền bà bà thì tranh thủ lúc y tá kiểm tra phòng xong sẽ không trở lại nữa, mà lên giường bệnh nghỉ trưa.
Giường cho người nhà bệnh nhân thực sự rất khó chịu, trên giường bệnh bà cũng nghỉ ngơi tốt hơn.
Nghỉ trưa xong, Tiền bà bà nói: "Trước đó có mua một chiếc xe lăn tay ở khoa phục hồi chức năng, ta phải đi nói với họ hủy mới được."
Tiền Hạo: "Mẹ, con đi cùng mẹ." Ngồi trên xe lăn có thể tự do di chuyển đến nơi mình muốn, hắn không kịp chờ đợi muốn ra ngoài xem.
"Được thôi, chúng ta cùng đi." Tiền bà bà nghe cũng vui mừng, con trai từ khi bị thương cơ bản đều ở trong phòng bệnh, ngoại trừ làm kiểm tra và chuyển viện, rất ít khi ra ngoài. Nay hắn nguyện ý tự mình đi ra ngoài, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Buổi chiều, những bệnh nhân và người nhà đến giờ làm các bài tập khôi phục vận động đều đã xuống lầu hai, lầu ba, trong khu vực bệnh rất yên tĩnh, chỉ có y tá trực ban ở lại.
Hai mẹ con Tiền Hạo vừa ra ngoài liền nhận được lời chào hỏi.
"Tiền Hạo ra ngoài rồi à? A, xe lăn của cháu không cần dùng tay điều khiển sao?" Y tá ở khá xa, ban đầu còn tưởng rằng mẹ Tiền Hạo ở phía sau đẩy xe lăn, đợi đối phương đến gần mới phát hiện, tay mẹ Tiền Hạo căn bản không hề chạm vào xe lăn, mà Tiền Hạo lại không còn hơi sức để thao tác xe lăn điện, nhưng xe lăn lại vững vàng di chuyển tới.
Tiền bà bà kiêu ngạo nói: "Đây là xe lăn điều khiển bằng ý nghĩ, Tiền Hạo trong đầu muốn đi đâu, xe lăn này liền có thể đi tới đó."
Đối mặt ánh mắt không tin của y tá, Tiền Hạo liền trực tiếp biểu diễn tại chỗ một màn chín rẽ mười tám ngoặt, có thể nói người thao tác xe lăn điện chưa chắc có thể linh hoạt như vậy.
Y tá ngạc nhiên: "Giỏi thật, có xe lăn này, bệnh nhân bị liệt ở cổ cũng có thể tự do di chuyển." Cô chỉ cho rằng đây là loại xe lăn công nghệ cao mới ra trong nước, hiếu kỳ hỏi: "Xe lăn điều khiển bằng ý nghĩ này đắt lắm phải không?"
Tiền bà bà qua lời phổ cập kiến thức của con trai, cũng dần dần ý thức được mình nhặt được món hời lớn: "Loại này bình thường mà nói rất đắt, nhưng ở cửa hàng giá rẻ chỗ nhà ta đang làm từ thiện, bán đồ vật đều rất rẻ, chiếc xe lăn này chỉ có hai nghìn tệ, ta cũng là trùng hợp mua được."
Bà nhịn không được lải nhải cùng y tá, y tá càng nghe càng quen: "Không phải là cửa hàng giá rẻ thần kỳ ở khu dân cư Hạnh Phúc đó chứ?" Cô cũng là người thích lướt mạng, còn cố ý chạy tới cửa hàng giá rẻ xếp hàng mua bột đậu tương không đường.
Tiền bà bà giống như tìm được tri âm: "A đúng đúng đúng, chính là nhà này, hôm nay ta còn mua cho Tiền Hạo một lọ chanh đường phèn chưng lê trị ho của Chanh Bài, vừa cho nó uống xong, cả người đều không còn ho nữa."
Y tá lập tức ghen tị, người có thể ở tại khu dân cư Hạnh Phúc đều đáng giá để ghen tị. Cô cũng biết tình huống của Tiền Hạo: "Ho khan có thể dịu đi là tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận