Mở Cửa Hàng Tạp Hóa Giá Rẻ Tôi Phát Tài
Chương 166
Thầy Hà cười nhẹ một tiếng: "Không khách khí, ta vốn có kế hoạch đến thành phố Sông du lịch, vừa lúc lại cùng chuyến tàu cao tốc với thầy Thời và mọi người. Lần này nghe thầy Thời và mọi người nhắc mãi về phong cảnh, ẩm thực, văn hóa, còn có cửa hàng giá rẻ thần kỳ ở thành phố Sông, ta cũng rất mong chờ, nhân dịp ngày nghỉ đến xem thử."
Tô Toàn nghe xong những lời này, khóe miệng khẽ co giật.
Cha Thời nhắc đến Tiểu Hà, liền nói: "Thầy Hà đúng là rất tốt, ở trường lên lớp được học sinh yêu thích, ở khu nhà này cũng được khen ngợi. Tiểu Nghi, nhà chúng ta có động tĩnh gì, chỉ cần thầy Hà có mặt, lập tức chạy tới hỏi han xem hai chúng ta có cần giúp đỡ gì không."
Mẹ Thời cũng đồng tình: "Có lần ống nước nhà bếp bị rò rỉ, ta và cha con đang tính gọi điện thoại kêu người đến sửa, thầy Hà đi ngang qua nghe được liền giúp chúng ta gọi thợ đến sửa. So với thợ sửa ống nước cố định ở khu nhà trước kia thì kỹ thuật tốt hơn nhiều."
Tô Toàn chững chạc nói: "Nghe chú dì nói như vậy, thầy Hà đúng là người rất tốt, làm thầy giáo cũng thành công, làm hàng xóm cũng rất tốt, kính già yêu trẻ đúng là tấm gương của chúng ta!"
Lúc này khóe miệng thầy Hà giật một cái.
Thời Nghi cảm nhận được "sóng ngầm cuộn trào" ở trong đó, "giẫm, thổi, nâng một phen", liền ngắt lời: "Mau vào nhà ngồi đi."
"Được thôi."
Một đoàn người vào nhà, đến bàn trà ngồi xuống.
Thầy Hà cùng cha Thời, mẹ Thời đều đang đánh giá phạm vi căn biệt thự.
Chú ý thấy Manh Manh từ phòng bếp bưng ra một bình trà hoa quả ướp lạnh đặt lên bàn trà, cười chào hỏi: "Chào thầy Hà, chào chú dì, lâu rồi không gặp!"
Phía trước "Chào thầy Hà" bình thản, phía sau "Chào chú dì" nhiệt tình, bốn chữ "Lâu rồi không gặp" âm cuối lảnh lót, càng lộ vẻ tưởng niệm và thân thiết.
Cha Thời gật đầu cười: "Manh Manh ngoan, trông cháu khí sắc không tệ."
Mẹ Thời nhìn thấy tiểu cô nương này cũng rất cảm thấy thân thiết: "Chào Manh Manh, dì thường hay nhắc cháu với Tiểu Nghi, coi như là đã gặp mặt."
Khoảng thời gian này bà gọi video với con gái, thỉnh thoảng Manh Manh cũng có xuất hiện cùng bà nói dăm ba câu.
Ba đứa nhỏ nghe thấy tiếng động liền chạy tới phòng khách.
Tiểu Quân chắp tay hành lễ: "Chào mọi người, hoan nghênh đã tới đây! Cháu là người máy Tiểu Quân của Tô Toàn."
Manh Đát Đát vẫy vẫy tay: "Hello chào mọi người, cháu là người máy Manh Đát Đát của Manh Manh."
Tiểu Chanh nhã nhặn lễ phép hô: "Chào mọi người, rất vui được gặp mọi người."
Sau đó lại nhìn về phía cha Thời, mẹ Thời, "Chào ông bà ạ, cháu là người máy Tiểu Chanh của Tiểu Nghi."
(Chương 66: Hào môn ký thị cảm) Cha Thời, mẹ Thời trước đó đã nghe nói qua về Tiểu Chanh.
Hai người bọn họ theo dõi Weibo và super topic của cửa hàng giá rẻ thần kỳ, cư dân mạng chia sẻ về các sản phẩm mới và trải nghiệm sử dụng vui vẻ, lúc rảnh rỗi họ cũng lướt xem một chút.
Công ty của con gái có năng lực nghiên cứu khoa học và sức sáng tạo quá mạnh, mỗi lần ra sản phẩm đều làm người ta phải kinh ngạc, lại còn hợp tác với quốc gia, doanh nghiệp như thế này có tiền đồ đặc biệt.
Thời Nghi gọi điện thoại cho mẹ Thời, cũng nhắc đến việc Tiểu Chanh hiểu chuyện đáng yêu còn biết giúp đỡ, còn gửi video Tiểu Chanh làm việc các loại vào trong nhóm gia đình ba người cho cha mẹ xem.
Cha Thời, mẹ Thời đối với Tiểu Chanh cũng không xa lạ, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc, rất mong chờ. Hai người họ lần này đến thành phố Sông, vừa là thăm con gái, vừa là thăm Manh Manh, lại vừa là thăm Tiểu Chanh.
Chỉ là không ngờ, Tiểu Chanh vừa lên tiếng chào hỏi đã gọi hai người họ là "Ông bà".
Mẹ Thời ngẩn người ra một lúc, nghĩ lại rồi bật cười: "Tiểu Chanh ngoan quá."
"Dì có nghe Tiểu Nghi kể về cháu, còn xem video cháu làm việc nữa, giỏi thật!"
Cha Thời mang theo ánh mắt dò xét mới lạ, phối hợp nói: "Tiểu Chanh ngoan... Ông rất vui được gặp cháu."
Tiểu Chanh là người máy của Tiểu Nghi, bình thường nó gọi Tiểu Nghi là chủ nhân, dựa theo vai vế người thân thiết mà gọi, "Ông bà" ngược lại cũng không sai.
Ngược lại khiến cho bọn họ có loại cảm giác thân thiết xông thẳng vào mặt, làm cho người ta muốn yêu thương nó.
Chẳng lẽ đây chính là tình thân cách thế hệ?
Chú Ý Manh Manh và Thời Nghi lặng lẽ ghé tai nhau nói nhỏ: "Tiểu Chanh này thật là biết, dỗ cho chú dì vui vẻ ra mặt."
Thời Nghi cũng thấp giọng: "Nó là thật biết, gọi ông bà cũng hợp lý."
Giống như nuôi thú cưng, cô vốn muốn làm chị, bỗng nhiên lại có thêm một đứa em gái. Kết quả Tiểu Chanh muốn để cô làm mẹ, nhận cha mẹ làm ông bà...... Cũng không phải không được.
Tô Toàn và thầy Hà cũng ngồi cùng một chỗ trò chuyện.
Tiểu Quân và Manh Đát Đát chào hỏi xong, cùng nhau đi vào phòng bếp làm việc nấu cơm.
Tiểu Chanh ở lại bên cạnh bồi cha Thời, mẹ Thời trò chuyện, ngoan ngoãn rót trà, rót nước.
Mẹ Thời cảm thán: "Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống a, Tiểu Chanh ngoan quá, Manh Đát Đát và Tiểu Quân cũng ngoan, biết ăn nói, lại khéo tay."
Tình cảm trìu mến học sinh ở trường của bà, một lần nữa lại nảy mầm trên người ba đứa nhỏ.
Cha Thời gật đầu: "Quả thật không tệ, so với ta tưởng tượng còn lanh lợi sinh động hơn."
Sợ một người khác xấu hổ, ông hợp thời hỏi, "Tiểu Hà, cháu thấy thế nào?"
Thầy Hà đang trò chuyện với Tô Toàn, nghe được cha Thời hỏi han liền đáp: "Rất tốt, người máy này tích hợp nhiều chức năng, vượt trội hơn hẳn so với khoa học kỹ thuật tiên tiến, đồng thời giá cả lại hợp lý, có lợi cho việc chân chính đi vào đời sống đại chúng."
"Nhưng...... Chân chính sản xuất hàng loạt chắc là còn cần một khoảng thời gian nữa."
Nói ngắn gọn, công ty Chanh lợi hại không có nghĩa là những công ty khác cũng lợi hại. Công ty Chanh từ khi thành lập đến nay luôn có sản phẩm đa số lượng ít, bán với giá gốc, mang đến những trải nghiệm đỉnh cao, duy nhất chỉ có một nhà này.
Cha Thời nghe hiểu ý tứ bên trong: "Đúng là như vậy."
Mẹ Thời chú ý tới: "Người trẻ tuổi quả nhiên có chủ đề chung, thầy Hà, cháu với Tô Toàn trò chuyện hợp nhau, cũng là duyên phận."
Thầy Hà có kế hoạch đến thành phố Sông du lịch, lại cùng bọn họ ngồi cùng một chuyến tàu cao tốc cùng một toa xe, trên đường đi trò chuyện nên quen biết cũng nhanh. Đến trạm bọn họ liền mời thầy Hà đến đây ăn cơm trước, khách sạn cũng đặt ở khách sạn mà bọn họ ở lần trước.
Đến đây có người trò chuyện hợp ý, cha Thời, mẹ Thời cũng không ngại ngùng nữa.
Thầy Hà cười một tiếng: "Đúng là rất có duyên."
Tô Toàn phụ họa: "Cháu với thầy Hà gặp nhau hận muộn!"
Cha Thời cười: "Ta với Tiểu Hà là bạn vong niên, hai đứa bằng tuổi nhau, lại cùng chung chí hướng, cứ gọi là huynh đệ chi giao là được rồi."
Tô Toàn nghe xong những lời này, khóe miệng khẽ co giật.
Cha Thời nhắc đến Tiểu Hà, liền nói: "Thầy Hà đúng là rất tốt, ở trường lên lớp được học sinh yêu thích, ở khu nhà này cũng được khen ngợi. Tiểu Nghi, nhà chúng ta có động tĩnh gì, chỉ cần thầy Hà có mặt, lập tức chạy tới hỏi han xem hai chúng ta có cần giúp đỡ gì không."
Mẹ Thời cũng đồng tình: "Có lần ống nước nhà bếp bị rò rỉ, ta và cha con đang tính gọi điện thoại kêu người đến sửa, thầy Hà đi ngang qua nghe được liền giúp chúng ta gọi thợ đến sửa. So với thợ sửa ống nước cố định ở khu nhà trước kia thì kỹ thuật tốt hơn nhiều."
Tô Toàn chững chạc nói: "Nghe chú dì nói như vậy, thầy Hà đúng là người rất tốt, làm thầy giáo cũng thành công, làm hàng xóm cũng rất tốt, kính già yêu trẻ đúng là tấm gương của chúng ta!"
Lúc này khóe miệng thầy Hà giật một cái.
Thời Nghi cảm nhận được "sóng ngầm cuộn trào" ở trong đó, "giẫm, thổi, nâng một phen", liền ngắt lời: "Mau vào nhà ngồi đi."
"Được thôi."
Một đoàn người vào nhà, đến bàn trà ngồi xuống.
Thầy Hà cùng cha Thời, mẹ Thời đều đang đánh giá phạm vi căn biệt thự.
Chú ý thấy Manh Manh từ phòng bếp bưng ra một bình trà hoa quả ướp lạnh đặt lên bàn trà, cười chào hỏi: "Chào thầy Hà, chào chú dì, lâu rồi không gặp!"
Phía trước "Chào thầy Hà" bình thản, phía sau "Chào chú dì" nhiệt tình, bốn chữ "Lâu rồi không gặp" âm cuối lảnh lót, càng lộ vẻ tưởng niệm và thân thiết.
Cha Thời gật đầu cười: "Manh Manh ngoan, trông cháu khí sắc không tệ."
Mẹ Thời nhìn thấy tiểu cô nương này cũng rất cảm thấy thân thiết: "Chào Manh Manh, dì thường hay nhắc cháu với Tiểu Nghi, coi như là đã gặp mặt."
Khoảng thời gian này bà gọi video với con gái, thỉnh thoảng Manh Manh cũng có xuất hiện cùng bà nói dăm ba câu.
Ba đứa nhỏ nghe thấy tiếng động liền chạy tới phòng khách.
Tiểu Quân chắp tay hành lễ: "Chào mọi người, hoan nghênh đã tới đây! Cháu là người máy Tiểu Quân của Tô Toàn."
Manh Đát Đát vẫy vẫy tay: "Hello chào mọi người, cháu là người máy Manh Đát Đát của Manh Manh."
Tiểu Chanh nhã nhặn lễ phép hô: "Chào mọi người, rất vui được gặp mọi người."
Sau đó lại nhìn về phía cha Thời, mẹ Thời, "Chào ông bà ạ, cháu là người máy Tiểu Chanh của Tiểu Nghi."
(Chương 66: Hào môn ký thị cảm) Cha Thời, mẹ Thời trước đó đã nghe nói qua về Tiểu Chanh.
Hai người bọn họ theo dõi Weibo và super topic của cửa hàng giá rẻ thần kỳ, cư dân mạng chia sẻ về các sản phẩm mới và trải nghiệm sử dụng vui vẻ, lúc rảnh rỗi họ cũng lướt xem một chút.
Công ty của con gái có năng lực nghiên cứu khoa học và sức sáng tạo quá mạnh, mỗi lần ra sản phẩm đều làm người ta phải kinh ngạc, lại còn hợp tác với quốc gia, doanh nghiệp như thế này có tiền đồ đặc biệt.
Thời Nghi gọi điện thoại cho mẹ Thời, cũng nhắc đến việc Tiểu Chanh hiểu chuyện đáng yêu còn biết giúp đỡ, còn gửi video Tiểu Chanh làm việc các loại vào trong nhóm gia đình ba người cho cha mẹ xem.
Cha Thời, mẹ Thời đối với Tiểu Chanh cũng không xa lạ, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc, rất mong chờ. Hai người họ lần này đến thành phố Sông, vừa là thăm con gái, vừa là thăm Manh Manh, lại vừa là thăm Tiểu Chanh.
Chỉ là không ngờ, Tiểu Chanh vừa lên tiếng chào hỏi đã gọi hai người họ là "Ông bà".
Mẹ Thời ngẩn người ra một lúc, nghĩ lại rồi bật cười: "Tiểu Chanh ngoan quá."
"Dì có nghe Tiểu Nghi kể về cháu, còn xem video cháu làm việc nữa, giỏi thật!"
Cha Thời mang theo ánh mắt dò xét mới lạ, phối hợp nói: "Tiểu Chanh ngoan... Ông rất vui được gặp cháu."
Tiểu Chanh là người máy của Tiểu Nghi, bình thường nó gọi Tiểu Nghi là chủ nhân, dựa theo vai vế người thân thiết mà gọi, "Ông bà" ngược lại cũng không sai.
Ngược lại khiến cho bọn họ có loại cảm giác thân thiết xông thẳng vào mặt, làm cho người ta muốn yêu thương nó.
Chẳng lẽ đây chính là tình thân cách thế hệ?
Chú Ý Manh Manh và Thời Nghi lặng lẽ ghé tai nhau nói nhỏ: "Tiểu Chanh này thật là biết, dỗ cho chú dì vui vẻ ra mặt."
Thời Nghi cũng thấp giọng: "Nó là thật biết, gọi ông bà cũng hợp lý."
Giống như nuôi thú cưng, cô vốn muốn làm chị, bỗng nhiên lại có thêm một đứa em gái. Kết quả Tiểu Chanh muốn để cô làm mẹ, nhận cha mẹ làm ông bà...... Cũng không phải không được.
Tô Toàn và thầy Hà cũng ngồi cùng một chỗ trò chuyện.
Tiểu Quân và Manh Đát Đát chào hỏi xong, cùng nhau đi vào phòng bếp làm việc nấu cơm.
Tiểu Chanh ở lại bên cạnh bồi cha Thời, mẹ Thời trò chuyện, ngoan ngoãn rót trà, rót nước.
Mẹ Thời cảm thán: "Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống a, Tiểu Chanh ngoan quá, Manh Đát Đát và Tiểu Quân cũng ngoan, biết ăn nói, lại khéo tay."
Tình cảm trìu mến học sinh ở trường của bà, một lần nữa lại nảy mầm trên người ba đứa nhỏ.
Cha Thời gật đầu: "Quả thật không tệ, so với ta tưởng tượng còn lanh lợi sinh động hơn."
Sợ một người khác xấu hổ, ông hợp thời hỏi, "Tiểu Hà, cháu thấy thế nào?"
Thầy Hà đang trò chuyện với Tô Toàn, nghe được cha Thời hỏi han liền đáp: "Rất tốt, người máy này tích hợp nhiều chức năng, vượt trội hơn hẳn so với khoa học kỹ thuật tiên tiến, đồng thời giá cả lại hợp lý, có lợi cho việc chân chính đi vào đời sống đại chúng."
"Nhưng...... Chân chính sản xuất hàng loạt chắc là còn cần một khoảng thời gian nữa."
Nói ngắn gọn, công ty Chanh lợi hại không có nghĩa là những công ty khác cũng lợi hại. Công ty Chanh từ khi thành lập đến nay luôn có sản phẩm đa số lượng ít, bán với giá gốc, mang đến những trải nghiệm đỉnh cao, duy nhất chỉ có một nhà này.
Cha Thời nghe hiểu ý tứ bên trong: "Đúng là như vậy."
Mẹ Thời chú ý tới: "Người trẻ tuổi quả nhiên có chủ đề chung, thầy Hà, cháu với Tô Toàn trò chuyện hợp nhau, cũng là duyên phận."
Thầy Hà có kế hoạch đến thành phố Sông du lịch, lại cùng bọn họ ngồi cùng một chuyến tàu cao tốc cùng một toa xe, trên đường đi trò chuyện nên quen biết cũng nhanh. Đến trạm bọn họ liền mời thầy Hà đến đây ăn cơm trước, khách sạn cũng đặt ở khách sạn mà bọn họ ở lần trước.
Đến đây có người trò chuyện hợp ý, cha Thời, mẹ Thời cũng không ngại ngùng nữa.
Thầy Hà cười một tiếng: "Đúng là rất có duyên."
Tô Toàn phụ họa: "Cháu với thầy Hà gặp nhau hận muộn!"
Cha Thời cười: "Ta với Tiểu Hà là bạn vong niên, hai đứa bằng tuổi nhau, lại cùng chung chí hướng, cứ gọi là huynh đệ chi giao là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận