Mở Cửa Hàng Tạp Hóa Giá Rẻ Tôi Phát Tài

Chương 24

Lưu Hoan Hoan: "Mẹ ta nói, dù sao cũng không cản được ta, ta không mua ở đây, thì sẽ cùng Ngô Quân chạy đến khu nhà hắn mua, ít ra bên tỷ tỷ ngươi còn là hàng hiệu."
Chú ý Tiểu Toàn gật đầu liên tục: "Đúng vậy, mẹ ta cũng nói thế, nói chỗ tỷ tỷ ngươi, hôn môi đốt là sản phẩm của nhãn hiệu Ba Tiểu Chỉ, ít ra chất lượng còn được đảm bảo."
Thời Nghi bị chọc cười: "Vậy là vinh hạnh của ta."
Rất nhiều cửa hàng tạp hóa bán lạt điều, xác thực dễ dàng xuất hiện hàng "ba không" (không nhãn mác, không hạn sử dụng, không rõ nguồn gốc). Giống như Ba Tiểu Chỉ, một nhãn hiệu quốc dân sản xuất hôn môi đốt, mì sợi lớn tại dây chuyền sản xuất càng được bảo đảm, đồng thời giá cả cũng đắt hơn, đều bán ở siêu thị.
Nếu mà bày bán lẻ ở cửa hàng tạp hóa, năm hào một gói khẳng định lỗ vốn.
Nhưng Thời Nghi thì khác, nàng "lấy lòng dê" được giá nhập hàng, cho dù năm hào hai gói, cũng có chút lợi nhuận.
Chú ý Tiểu Toàn và Lưu Hoan Hoan, mỗi người giấu một gói hôn môi đốt vào trong túi xách, giữ lại buổi chiều giờ ra chơi ăn, sau đó trực tiếp xé bao bì ngay cạnh quầy thu ngân, ăn lạt điều.
Vừa ăn vừa nhăn nhó, đau nhưng vẫn vui vẻ, vừa ăn vừa xuýt xoa, điên cuồng lè lưỡi vì cay, nhưng vẫn cứ ăn hết miếng này đến miếng khác.
Túi rác tiện tay vứt ngay ở thùng rác ngoài cổng, ngọt ngào vẫy tay nói "tỷ tỷ gặp lại", rồi vô cùng vui vẻ về nhà ăn cơm.
Giống như mèo ăn vụng, vẫn không quên rửa tay ở vòi nước công cộng bên cạnh khu nhà, sau đó tu ừng ực mấy ngụm nước, mới tiếp tục đi.
Lại có một đám học sinh tiểu học đến, mua hôn môi đốt, mì sợi lớn; mua sủi cảo, bánh bao.
Có một cậu bé hơi béo vỗ vỗ cậu bé gầy gò bên cạnh: "Trịnh Tiểu Nhạc, đã nói làm hỏng bút chì bấm của ngươi, ta phải mời ngươi ăn. Ngươi xem muốn ăn sủi cảo hay bánh bao, ta mua cho."
Trịnh Tiểu Nhạc quả thực rất gầy, trên mặt không có chút thịt nào, cánh tay lộ ra dưới lớp áo đồng phục ngắn tay đặc biệt mảnh khảnh.
Cậu lắc đầu: "Không cần, ta không cần ngươi mời."
Cậu bé béo rất có thành ý: "Không được, ta làm vỡ bút chì bấm của ngươi, nhất định phải mời ngươi ăn."
Nếu cửa hàng tạp hóa có bán bút chì bấm, cậu ta đã mua ngay một chiếc cho Trịnh Tiểu Nhạc. Đáng tiếc là không có, cậu ta nhất định phải nhân cơ hội này mua chút đồ đền bù cho Trịnh Tiểu Nhạc, nếu không trưa về nhà nói với mẹ, mẹ cậu ta lại tìm đến mẹ của Trịnh Tiểu Nhạc, thì cậu ta sẽ bị đánh.
Cậu bé béo hiển nhiên đã quen bá đạo, hoặc là nói là cường thế, trực tiếp nhìn lên tủ trưng bày bên cạnh quầy thu ngân, ngạc nhiên nói: "A, lão bản, hôm nay có lòng nướng à!"
Thời Nghi mỉm cười xác nhận: "Một cây lòng nướng hai đồng rưỡi, thích có thể mua nhé."
Ánh mắt nàng rơi trên người cậu bé gầy gò kia.
Lòng nướng này là sản phẩm của hệ thống thương thành, phần mô tả sản phẩm có ghi có thể bổ sung gấp mười lần protein.
Nói cách khác, so với lòng nướng thông thường, hàm lượng protein của nó cực cao.
Trong bữa ăn hàng ngày, việc cân bằng dinh dưỡng, ăn thịt chủ yếu là vì protein trong đó. Mà ăn lòng nướng này, có thể dễ dàng hấp thụ gấp mười lần protein, vượt xa trứng gà, tôm, cá, thịt bò.
Đối với việc phát triển cơ bắp của cậu bé gầy gò này chắc hẳn cũng có lợi.
Cậu bé béo hiển nhiên rất thích ăn lòng nướng, quyết định ngay: "Thôi được, vậy hôm nay ta không mua sủi cảo, lão bản, cô lấy cho ta hai cây lòng nướng đi."
Nói xong liền lấy từ trong túi quần ra một tờ năm đồng, đặt lên trên quầy thu ngân.
Cậu ta quay đầu nói với Trịnh Tiểu Nhạc, "Một cây lòng nướng coi như quà xin lỗi, chúng ta huề nhé!"
Trịnh Tiểu Nhạc lắc đầu: "Ta không ăn thịt."
Cậu bé béo hùng hổ nói: "Ngươi không ăn cũng phải ăn, ta đã mua rồi!"
Thời Nghi buồn cười nghe bọn họ nói chuyện, cầm hai que tre từ ngăn dưới cùng của tủ trưng bày, xiên lòng nướng đưa cho họ: "Cẩn thận nóng nhé."
"Vâng, cảm ơn lão bản."
Cậu bé béo hai tay nhận lấy, một tay đưa cho Trịnh Tiểu Nhạc, ép cậu ta cầm, tay kia đã nhét lòng nướng vào miệng cắn một miếng, lẩm bẩm câu "Thơm quá", liền quay đầu vừa đi vừa ăn, một mạch về nhà.
Trịnh Tiểu Nhạc luống cuống nhìn Thời Nghi.
Thời Nghi cười nói: "Đã cậu ấy mua cho ngươi, thì ngươi ăn đi, lòng nướng này ăn ngon lắm đấy."
Trịnh Tiểu Nhạc mím môi: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Cậu cầm lòng nướng đi trên đường về nhà, trong lòng do dự.
Trịnh Tiểu Nhạc gầy như vậy là có nguyên nhân, cậu không thích ăn thịt, chỉ ăn đồ chay. Cho dù người nhà hay quán ăn bên ngoài có làm đồ ăn mặn thanh đạm hay ngon đến đâu, cậu đều không thích.
Cái loại không thích xuất phát từ nội tâm này, bao gồm cả sự bài xích của cơ thể, biểu hiện ở việc cứ ăn là nôn.
Đi khám bác sĩ không có tác dụng, uống thuốc Đông y điều trị cũng không được, bình thường cậu chỉ ăn đồ chay và cơm. Người nhà chỉ có thể cho cậu ăn trứng gà, sữa bò, pha bột lòng trắng trứng cho cậu uống, dùng những thứ này để bổ sung protein.
Nhưng so với lượng protein cần thiết cho sự phát triển bình thường của một đứa trẻ thì còn xa mới đủ, cho nên bà nội cậu thường nói cậu gầy trơ xương.
Vừa rồi cậu nhóc béo nói muốn mua lòng nướng cho cậu, Trịnh Tiểu Nhạc biết là thịt nên từ chối, nhưng từ chối cũng vô ích.
Lúc này cậu nhìn cây lòng nướng trong tay, thịt tỏa ra ánh sáng bóng loáng, có mùi thơm mặn bay đến, Trịnh Tiểu Nhạc lại không thấy ghét.
Nhớ tới lời cậu nhóc béo nói, nếu cậu không ăn cây lòng nướng này, cậu nhóc béo về nhà sẽ bị mẹ đánh. Mặc dù không hiểu đây là đạo lý gì, Trịnh Tiểu Nhạc do dự mãi, miệng mấp máy.
Hay là thử một miếng xem sao?
Trịnh Tiểu Nhạc cầm que tre, cắn một miếng nhỏ ở đầu cây lòng nướng, nhai vài lần.
Là cái mùi thơm vừa ngửi thấy, có dầu mỡ, mùi thịt, những hương vị mà trước đây cậu ghét nhất. Hóa ra...... lại thơm như vậy.
Hả...?
Trịnh Tiểu Nhạc ngẫm nghĩ một chút, không có cái cảm giác buồn nôn ngay lập tức như trước đây khi bị cha mẹ dỗ ăn thịt!
Cậu có thể ăn lòng nướng này!
Cậu có thể ăn thịt!
Trịnh Tiểu Nhạc lập tức cắn một miếng lớn, nước sốt của lòng nướng tràn ra trong miệng, mùi thịt nồng đậm tràn ngập vị giác, cậu không nhịn được hưởng thụ mà nheo mắt lại.
Có lẽ lòng nướng này quá thơm, hoặc là cảm giác ăn được thịt quá mức hưởng thụ nên cậu không nỡ ăn, từ cửa hàng tạp hóa đi đến cửa nhà, cây lòng nướng vẫn còn lại một phần ba.
Bà nội Trịnh nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa cho cháu trai, nhìn thấy rõ ràng cháu trai ăn thừa một chút lòng nướng trên tay, cả kinh không gì sánh được: "Tiểu Nhạc, cháu ăn lòng nướng à?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận