Mở Cửa Hàng Tạp Hóa Giá Rẻ Tôi Phát Tài

Chương 12

Ngược lại, có một lão thái nhặt được món hời, trực tiếp cầm ba hộp kem dưỡng da Bảo Bảo ở kệ hàng kia đến trả tiền: "Cô nương, ba hộp này ta muốn hết!"
Trong nhà có cháu ngoan, nàng dâu cái gì cũng muốn cho tốt nhất, từ đồ ăn đến đồ xoa dùng, giống như kem dưỡng da sáng tối đều phải xoa.
Hộp kem dưỡng da Bảo Bảo nhỏ nhắn này giá 45 Nguyên, không đến một tháng là dùng hết. Kết quả, hiện tại cùng nhãn hiệu, cùng đóng gói, ngày sản xuất mới, một hộp chỉ có hai mươi khối. Dù sao trong nhà dùng cũng nhanh, có món hời không chiếm thì không phải lẽ trời, lão thái trực tiếp mua hết.
Nàng nói xong liền giục Thời Nghi tranh thủ thời gian tính tiền, sợ lão bản trẻ tuổi này đổi ý muốn tăng giá, cũng may những người khác không có mua loại kem dưỡng da này.
Thời Nghi thấy nàng vội vàng như vậy, liền biết là người "biết hàng", cười đồng ý, dùng con chuột thao tác trên máy tính hai lần, để nàng quét mã thanh toán.
Thời buổi này, lão thái quét mã thanh toán rất thành thạo, trả tiền xong liền cầm ba hộp kem dưỡng da Bảo Bảo cao hứng rời đi.
Thời Nghi nhàn rỗi còn đang tiếc, sáng sớm hôm qua cô nữ sinh kia không tiếp tục đến mua bánh bao vừng đen. Nàng ấy cũng là người duy nhất mua bánh bao vừng đen bồi bổ tóc của cửa hàng.
Nhân viên chuyển phát nhanh đến giao hàng, Thời Nghi đi ký nhận, sau đó mở các gói hàng ra.
Hôm qua từ sáng sớm đến tối, nàng tổng cộng đặt ba đơn, bởi vì cửa hàng tiện lợi đóng cửa sớm, chập tối không kịp giao, nhân viên chuyển phát nhanh quen rồi cũng biết, tất cả đều tích lũy lại sáng ngày thứ hai mới giao.
Ba thùng hàng chuyển phát nhanh lớn cộng thêm một thùng nhỏ, tràn đầy.
Một thùng là đồ gia vị, bộ gia vị tổ hợp nổi tiếng của nhãn hiệu lâu đời, 500ml nước tương nhạt muối + 500ml dầu hào + 500ml rượu gia vị + 500ml giấm + 30ml tương xoa thiêu + 30ml tương thịt nướng, tổng giá trị 10 Nguyên, tính ra một bình hai nguyên.
Bởi vì là giá hạn giờ có ưu đãi, Thời Nghi trực tiếp đặt sáu đơn, cho đến khi sử dụng hết tất cả phiếu giảm giá trong tài khoản.
Thùng thứ hai là bột ngũ cốc thay thế bữa ăn của Thiện Phòng, 99 chọn 4 kèm phiếu ưu đãi 99-79, tức là 4 hộp chỉ cần 20 Nguyên, có thể mua kết hợp.
Thời Nghi mua hai hộp bột thay thế bữa ăn đậu đỏ ý dĩ, một hộp bột thay thế bữa ăn khoai từ ma dẻ cao, một hộp bột thay thế bữa ăn củ từ, hạt ý dĩ, hạt sen.
Thùng thứ ba là nồi điện nấu cơm của nhãn hiệu quốc dân mà tối hôm qua nàng đã săn được với giá 8.8 Nguyên ở trên "nào đó đông" vào lúc nửa đêm. Vừa vặn có thể đặt ở cửa hàng tiện lợi để nấu cơm trưa.
Nàng thích lướt "Tiểu Lục Thư" xem những video tự nấu các món ăn ngon bằng nồi điện, trước kia lo lắng ở ký túc xá có rủi ro không tiện, bây giờ cuối cùng đã có điều kiện, lại rảnh rỗi nên rất muốn thử.
Không thể ngày nào cơm trưa cũng đặt đồ ăn ngoài, mặc dù áp dụng các loại ưu đãi cũng rất rẻ. Đây cũng là lý do nàng buổi sáng thuận tiện đi chợ mua thức ăn.
Gói hàng chuyển phát nhanh nhỏ là năm phần cháo táo đỏ kỷ tử săn được trên hệ thống thương thành, một bát nhỏ đóng gói riêng.
Thời Nghi đem bốn hộp bột thay thế bữa ăn cùng với yến mạch để chung một chỗ, cháo táo đỏ kỷ tử xếp dọc, các loại đồ gia vị thì phân loại cất gọn từng bình.
Kệ hàng đủ sâu, lại toàn là đồ dùng gia đình, mỗi loại bày sáu bình cũng không cần để vào nhà kho.
Nghĩ nghĩ, Thời Nghi lại chọn bình nước tương nhạt muối cùng dầu hào để lại dùng riêng.
Nàng dùng máy in nhãn giá, sau đó nhập số lượng hàng tồn kho vào máy tính.
Trông cửa hàng có một cái lợi, chính là chỉ lúc tính tiền mới cần bận, giờ này cũng không có khách, Thời Nghi tìm một chỗ trong bếp bắt đầu nấu cơm.
Không sai, nơi này có phòng bếp, theo nghĩa chặt chẽ thì đây là một căn nhà, chỉ là bởi vì ở đại sảnh tầng một nên có thể làm cửa hàng.
Ớt xanh rửa sạch thái gọn, thịt băm xào thơm cùng dầu và muối, sau đó cho mì tươi vào cùng xào, thêm nước tương, dầu hào cao cấp tăng hương, óng ánh mà cay nồng vị ớt xanh, hương vị rất thơm.
Thời Nghi xào sơ qua rồi cho vào bát, bát, đũa đều là nàng mang từ ký túc xá tới. Khụ khụ, mặc dù bình thường rất ít dùng nồi điện ở ký túc xá, nhưng đồ vật cần có nàng đều có, bao gồm cả bình dầu lạc nhỏ, bình nước rửa chén nhỏ.
Nàng bưng bát mì ra quầy thu ngân ngồi chuẩn bị ăn cơm trưa, trong lúc đó lại có mấy nhóm học sinh tiểu học tới hỏi có ớt cay, hôn môi đốt (một loại đồ ăn vặt) không, sau khi nhận được câu trả lời lắc đầu thì thất vọng rời đi.
Ngược lại là cậu nam sinh đầu dưa hấu và nam sinh đầu đinh hôm qua lại tới.
Nam sinh đầu dưa hấu nhìn một chút về phía kệ hàng, thấy không có ớt cay liền lầm bầm một câu, sau đó quen thuộc gọi: "Tỷ tỷ, ta muốn một cái bánh bao xá xíu, một phần súp bánh bao."
Thời Nghi đứng dậy cầm kẹp và túi cho hắn: "Lại đem mấy thứ này làm cơm trưa à?"
Nam sinh đầu dưa hấu cười lắc đầu: "Không có đâu, ta mua vừa đi vừa ăn, trong nhà có nấu cơm."
Chiều hôm qua tan học về nhà, cha mẹ nghe nói hắn giữa trưa mua bánh bao, sủi cảo dễ dàng như vậy ở cửa hàng tiện lợi, còn tưởng là sản phẩm ba không (không rõ nguồn gốc). Chờ nghe nói là của sông thị quán rượu, hắn còn tận mắt xem qua túi đựng, lập tức đổi giọng bảo hắn tan học đói bụng thì đến mua, còn cho hắn thêm mười đồng tiền tiêu vặt.
Thời Nghi cười cười: "Vậy ngươi cũng đừng ăn quá no, lát về nhà lại ăn không ngon."
Nam sinh đầu đinh lượn một vòng quanh kệ hàng, trở về thất vọng hỏi: "Tỷ tỷ, Sachima nhà tỷ bán hết rồi à?"
Hôm qua tan học về nhà, tình huống của hắn cũng giống bạn hắn. Mẹ hắn nghe nói bên này có Sachima của Từ Ký bán rẻ, còn cố ý cho hắn hai mươi tệ để hắn giữa trưa tan học tới mua một thùng Sachima hộp quà, nói rẻ hơn siêu thị một nửa.
Tiểu nam hài lần đầu tiên phát hiện hàng ưu đãi, còn được mẹ giao phó trách nhiệm, là mang theo mong đợi tới. Ai biết không chỉ không có Sachima hộp quà, ngay cả túi đựng Sachima cũng không còn.
Thời Nghi nhận được ánh mắt gần như oán trách kia của hắn, bất đắc dĩ nói: "Buổi sáng các bà ấy tới mua hết rồi."
"Vâng ạ." Nam sinh đầu đinh ủy khuất đáp, sau đó muốn hai tệ sủi cảo bắp ngô thịt heo.
Hai tiểu bằng hữu cùng nhau về nhà.
Thời Nghi bắt đầu ăn cơm trưa, vị cay của ớt xanh hòa cùng vị mặn thơm của thịt băm, mì tươi dai ngon miệng xào cùng, so với bên ngoài bán không hề kém cạnh.
Gần mười hai giờ, nàng nhớ tới nhiệm vụ quan trọng nhất trong ngày — săn hàng giảm giá trên hệ thống thương thành.
"Cái này...... Sao lại giống như trước?" Thời Nghi nhìn hàng hóa đang chờ giảm giá có chút kinh ngạc, bột giặt Ngủ Say, nàng trước đó đã săn được năm kiện, đến nay vẫn bày trên kệ hàng cùng trong kho hàng không ai hỏi thăm, tốn của nàng hai mươi tệ.
So sánh với hàng hóa săn được ở "nào đó đông" bán rất chạy, lượng tiêu thụ hàng hóa săn được ở hệ thống thương thành lại vô cùng thê thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận